THƠ XƯỚNG HỌA
Nguyễn Gia Khanh , Lý Đức Quỳnh, Huy
Phương,
Phan Tự Trí, Cao Bồi Già, Phạm Duy Lương,
Phạm Kim Lợi, Trần Lệ Khánh,
Như Thu, Sông Thu,
Minh Thúy, Trần Như Tùng, Như Thị,
BẠC ĐỜI
Thương mình thi
sỹ, khổ chao ôi!
Bạc thiếu mà dư
món…bạc đời
Có bữa sờ
bâu cười thật đã
Không tiền đến
chợ ngắm chơi thôi
Toan tìm mảnh áo
mang vừa được
Định đổi chồng
thơ gạn chẳng rồi
Chặc lưỡi đừng
leo ngôi Chúa Chổm
Nên đành nước bọt
nuốt cho trôi.
Nguyễn Gia Khanh
BÀI HỌA
1. TỦI PHẬN !
Ai biểu ta nghèo thật chán ôi !
Nhiều đêm trăn trở khó yêu đời !
Ai biểu ta nghèo thật chán ôi !
Nhiều đêm trăn trở khó yêu đời !
Thèm thuồng ít
món nào mua được
Qua lại vài lần chỉ ngắm thôi
Qua lại vài lần chỉ ngắm thôi
Xuống bếp bưng nồi,
cơm cạn sạch !
Kéo ngăn tìm
bút, mực khô rồi !
Hôm rày gắng nhịn
trông qua bữa
Khuây khỏa dăm vần
ý cũng trôi...
Như Thu
2.KHỔ QUÁ ÔI !
Nghĩ thấy thương
mình khổ quá ôi !
Lửng lơ hiểm họa
mãi trên đời
Tiền ra chợ cậy
thằng buôn đểu
Bạc đến quan nhờ
lại nhũng thôi
Chủ bị làm sai
tòa luật xử
Tớ không hành
đúng lỗi xin rồi
Biển trời sông
núi,cùng ô nhiễm
Kể cả bạn vàng gặm
chẳng trôi !
Lý Đức Quỳnh
3.THIẾU BẠC KHÔNG LO
Nước chảy bè
trôi… ừ cứ trôi!
Làm người tử tế
khó không thôi.
Ra đường chịu
lép thằng ngất ngưởng
Xuống chợ mua
chi rặt của ôi.
Ngồi họp đã toan
im lặng thế
Bầu sai cũng gật
quách cho rồi.
Thương nhau xin
nhớ lời cha dặn
Thiếu bạc không
lo, sợ bạc đời.
Huy Phương
4.GIẢI CỨU
Quá tội nông bần
để thịt ôi !
Hỏi ai tắc trách
chuyện muôn đời
“Uyên nghi” kiện
mãi còn chi nữa
“Vũ cẩn” kêu
hoài cũng rứa thôi
Cảnh tượng môi
trường ô nhiễm đó
Bức tranh sinh
thái ố hoen rồi
Đìu hiu chợ vắng
người mua gọi
Giải cứu phen
này liệu có trôi.
Phan Tự Trí
5.ĐEN PHẦN
Thân tớ ngẫm
hoài bạc quá ôi!
Hên may ước mãi,
vẫn đen đời
Chẳng vay mà khổ
không hề thoát
Ấy nợ sao oằn chả
chịu thôi…
Rượu đắng đành
chiêu, chiêu đến …cạn
Thơ cay tự nuốt,
nuốt cho…trôi
Năm mươi đà quá,
tri…thiên mệnh
Phận thế cười
văng, chấp nhận rồi!
CAO BỒI GIÀ
6.KHÓ THỂ TRÔI
Nhặt chữ, quên trà, để nước ôi
Còn thêm ướp mộng đổi thay đời
Mai, đào lặng bóng, oanh hờ hững
Gió,bụi chen đường, bướm giục thôi
Mấy ngõ son, vàng đâu thắm nữa
Từng xâu sỏi, đá cũng no rồi
Ôm lòng bút mực thêm phờ phạc
Có đặng chi mà khó thể trôi !
Phạm Duy Lương
Nhặt chữ, quên trà, để nước ôi
Còn thêm ướp mộng đổi thay đời
Mai, đào lặng bóng, oanh hờ hững
Gió,bụi chen đường, bướm giục thôi
Mấy ngõ son, vàng đâu thắm nữa
Từng xâu sỏi, đá cũng no rồi
Ôm lòng bút mực thêm phờ phạc
Có đặng chi mà khó thể trôi !
Phạm Duy Lương
7.CẦM LÒNG
Chạnh nghĩ mình
sao mãi .. hỡi ôi !
Nửa đời bươn trải
suýt toi đời !
Nhà neo, gối mỏi
mà đành vậy
Bạc thiếu, tay
chùng cũng thế thôi
Lúc trước ruổi
rong cay mắt lắm
Bây chừ nhếch
nhác khổ thân rồi
Nay tròn mười bốn
năm tai biến
Bút họa cầm lòng
thấy bóng trôi !
Phạm Kim Lợi
8.VÔ ĐỀ
Hữu thân hữu khổ
phớt than ôi !
Vui được sinh ra
sống cõi đời.
Như tán tùng cao
chào gió gọi
Tựa mình trúc thẳng
đón trăng thôi.
Bàn tay nhân ái
luôn chia lại.
Khối óc từ bi
mãi sẻ rồi.
Đã bước xuống
thuyền theo định hướng.
Vững lòng chèo
chống vượt dòng trôi.
Trần Lệ Khánh
9. BUÔN CHỮ
“Họa tá vận”
Quê mình mặc
khách quá trời ôi!
Chỉ biết tung hê
để sống đời
Văn học hội viên
chen phải tới
Thi đàn lều nhóm
lấn chưa thôi
Cùng đường trước
tác kê không xuể
Một ngõ bút danh
kể nỏ rồi
Cái mũi vô duyên
đò nước mắm*
Lềnh bềnh chữ
nghĩa thả nào trôi
Như Thị
* Ngán cho
cái mũi vô duyên,
Câu thơ thi xã, con thuyền Nghệ An.
Câu thơ thi xã, con thuyền Nghệ An.
(Ngụ ý
: Câu thơ thi xã hôi như thuyền chở nước mắm của Nghệ An)
Cao Bá Quát
Tương truyền trong
thời gian làm một chức quan nhỏ ở Bộ lễ, Tác giả được xem thơ của một Thi xã do
nhiều thi sĩ chủ trương: Tùng Thiện Vương Nguyễn Phúc Miên Thẩm con của Vua
Minh Mạng, Hà Tôn Quyền,... ông Cao Bá Quát lắc đầu, bịt mũi và ngâm
hai câu này.
10.VỀ VỚI THƠ
Văn chương bỏ mặc
để thiu ôi
Bút nghẽn, mực
khô...chán mớ đời
Nghe nhạc xem
phim hoài... ngán thật !
Ngắm hoa vãn cảnh
mãi... nhàm thôi !
Tâm hồn trống vắng
như đang thiếu...
Lòng dạ sầu tư tựa
đã rồi....
Chợt nhớ bạn bè,
câu xướng họa
Nguồn thơ lai
láng lại êm trôi.
Sông Thu
11.TẬP LÀM THƠ
Nặn mãi câu thơ
khó quá ôi
Ước chi học hỏi
tự lâu đời
Ý bay trên núi
cao mây quá
Chữ lặn dưới
sông tối dạ thôi
Văn trải chân trời
sao tuyệt thế
Thi dàn góc biển
lại mê rồi
Từng ngày kiên
nhẫn niềm say thích
Đã thấy niêm vần
cũng tạm trôi
Minh Thuý
12.ĐAU QUÁ , ÔI !
Huynh còn nước bọt
dẫn cơm trôi
Hẳn đã hơn ta gấp
mấy rồi
Họng cứ khô ron
không hết hự
Miệng thì đắng
ngắt chẳng cho thôi.
Tham sài thịt bẩn
giành đau ruột
Khoái ẩm rượu
hoang kiếm khổ đời
Xó phản lơ mơ chờ
phán xét
Cái mồm tệ quá ,
ối thân ôi !
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*