THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

LỜI TRÚC QUÊ NHÀ

THƠ MỜI HỌA
LỜI TRÚC QUÊ NHÀ
Về đây tiết hạ nắng nồng sang
Phượng thắm khoe màu nét diệu trang
Lối cỏ cành mơ tình tiếc luyến
Đường sương lá mộng ái vương mang
Hương trinh mãi đọng bờ huyền ảo
Sắc thắm còn lưu bến  muộn mằn
Tiếng trúc gió ru cung úa mộng
Thềm rêu réo rắc những dư vang.
GM.Nguyễn Đình Diệm
Quê nhà.2016
BÀI HỌA
MÃI VANG
Gió tự xưa về với nắng sang
Gọi mời xuân tới nét thùy trang
Run cành mai thắm đang tràn nở
Đẫm giọt sương lành vẫn nặng mang
Tiếng trúc ríu ran vùi mộng thoáng
Giọt bầu sâu lắng nhuộm mơ màng
Âm ba vừa đó bao mùa cũ
Người vắng xa hồn cứ mãi vang.
Phan Tự Trí
HÀNH TRANG
Họa 4 vần
Không chóng thì chày cũng sẽ sang
Bên bờ kiểm lại túi hành trang
Trăm phen phiền toái hay buồn nghĩ
Một gánh ưu sầu vẫn nặng mang
Chôn kín tâm tư nào quyến luyến
Xa rời vọng tưởng chẳng mơ màng
Tấm thân tứ đại thôi lo lắng
Rộn rịp trong lòng khúc nhạc vang.
Như Thu
HÈ SANG...
Xuân thoắt qua rồi Hạ chuyển sang...
Khóac lên cảnh vật nết thuần trang.
Lý vươn dàn nứa màu thanh đượm.
Sen nở hồ xanh sắc thắm mang...
Cánh bướm chập chờn Hoa hé nhụy.
Cành cây xao động Nhện giăng màng.
Hòa trong cảnh đẹp Hè êm dịu.
Những giọt cung bầu thánh thót vang
Trần Lệ Khánh   22-4-2016.
HÈ TRƯA
Nắng lửa rực trời đỏ hạ sang
Ve sầu điệu khúc tấu thôn trang
Trưa còn tĩnh tọa lòng im ắng
Gió đã yên lìa cõi hỗn mang
Trả lại nhân sinh đời mộng mị
Vay thêm thế thái cuộc mơ màng*
Mùa đi ngỡ rụng vào hư huyễn
Thẳm lặng đâu về dậy tiếng vang ?
Lý Đức Quỳnh 22.4.2016
HÈ SANG
Phượng nở sân trường hạ đã sang
Xa nhau lưu bút viết vào trang
Đường đời xuôi ngược lòng chưa nói
Cuộc sống thăng trầm dạ trót mang
Khắc khoải ve sầu ca tiễn biệt
Bâng khuâng bóng xế dạo mơ màng
Người về còn giữ bao hoài niệm
Hè đến muôn loài cất tiếng vang !
NS
KHÚC MUỘN
Thổn thức ve sầu gọi hạ sang
Lao xao kỷ niệm lật từng trang
Người đà ấm giấc thuyền quyên ủ
Kẻ mãi say đời lữ thứ mang
Tấm ảnh mờ phai, ngồi tưởng tượng
Nhành hoa héo úa, nhặt mơ màng
Nghe hồn nhạt thếch bao dư lệ…
Cuốc giục sông chiều khúc muộn vang.
Nguyễn Gia Khanh
VỘI VÀNG
Xuân còn rạng rỡ đã hè sang
Nắng hạ nhìn qua cũng chẳng màng
Đuổi cánh chim dồn trong khắc khoải
Hong làn gió trải giữa mênh mang
Đường xa viễn khách nao tìm bến
Xóm nhỏ thi già lặng xếp trang
Bổng trộ mưa rào nung tầng đất
Giật mình sấm động tiếng ca vang
Phạm Duy Lương
NGÕ CỐM QUÊ NHÀ
Họa bốn vần
Tiếng ai ru nhẹ vượt rào sang
Ngõ Cốm xưa rày ẩn cuối trang
Bóng quế rập rờn mây lấp ló
Hương cau ngan ngát gió mênh mang.
Thả hồn bay đậu chim liền cánh
Neo bóng chờ trông nhện giữ màng.
Hè gọi phượng đưa về dáng đỏ
Tình quê dìu dặt tiếng chày vang .
Trần Như Tùng
MÃI CÒN VANG
Sài Gòn nóng nực giữa trưa sang
Đọc sách chuyên cần chuyển lật trang
Chăm chỉ học hành siêng luyện tập
Ham mê kiến thức mãi cưu mang
Tầm cao trí tuệ hằng mong đợi
Danh toại công thành chẳng muộn mằn
Rực rỡ hè về hoa phượng đỏ
Hồ Thành nhân sĩ rạng danh vang

23-04-2016  Hồ Hắc Hải

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

TÂM NHIÊN- NHÀ THƠ VÔ AM TRÚ LANG THANG DẶM DÀI


TÂM NHIÊN- NHÀ THƠ VÔ AM TRÚ LANG THANG DẶM DÀI
                                                       Châu Thạch
Chuông điện thoại reo vang. Tôi cầm máy. Đầu dây bên kia một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
-         A lô, có phải anh Châu Thạch không ạ?
-         Vâng, tôi đây. Xin lỗi ai đầu dây?
-         Tâm Nhiên đây. Anh cho tôi địa chỉ nhà để tôi đến thăm anh.
Thật tình cái tên nầy lạ hoắc với tôi, nhưng tôi đoán có lẽ một bạn thơ nào đó biết mình nên muốn đên thăm.
-         Ấy, nhà tôi trong hẻm khó tìm lắm. Vậy anh ở đâu chỉ tôi. Tôi sẽ tới ngay
-         Thế thì anh hãy đến quá cà phê Cố Quận ở đường Nguyễn Công Trứ.
-         Vâng, tôi đi ngay. Nhưng làm sao để nhận ra anh?
-         Anh thấy người nào đội mũ bê-rê là tôi.
Mười phút sau tôi đến nơi hẹn. Tâm Nhiên chưa đến nên tôi phải ngồi chờ. Chờ khoảng mời phút nữa, tôi thấy xuất hiện một người không phải đội mũ bê-rê mà là một người đội chiếc mũ rộng như cái nồi tròn may bằng vải màu xám tro. Người nầy mặc một bộ đồ rộng lụng thụng cũng màu xám và đeo trên vai một túi vãi to tướng. Anh ta vừa bước vào thì chủ quán và ước chừng khoảng mười người đương ngồi quanh chiếc bàn phía sau tôi tươi cười chào hỏi. Nghe họ gọi tên người nầy, tôi biết đó là Tâm Nhiên. Hoá ra hôm đó nhà văn Phan Trang Hy mời bạn bè đến quán nầy để ra mắt tập truyện “Người hay là những cơn mơ mạo danh” của anh và chúng tôi cũng tình cờ hẹn nhau ở đấy. Nhìn Tâm Nhiên tôi biết ngay là tôi sẽ mến anh ta như mến nhưng người thật thà nhất thế gian, sẽ yêu anh ta như yêu thơ tỉnh táo của Bùi Giáng và sẽ khâm phục anh ta như khâm phục các lão tiên đằng vân đươi trăng. Tâm Nhiên chào hỏi các bạn xong ra ngồi với tôi và Thế Lộc, Nguyễn Khắc Phước. Nguyễn Thanh Bá mà tôi vừa điện thoại gọi đến. Ngồi với nhau được vài giờ để rồi sau đó tôi chỉ theo dõi được trên Facebook bước chân dặm dài cuộc lữ của anh và những vần thơ của một người vô am trú phiêu bồng như mây, trôi như nước trên khắp mọi miền đất nước. Anh trú ngụ tại một hồn đảo xa xôi , lang thang qua từng miền quê có bạn văn, ghé thăm những ngôi chùa có sư yêu mến, đi suốt từ miền Nam đến miền Trung, ra miền Bắc rồi quay lại, rồi đi lại.  Anh lang thang dặm dài cuộc lữ như không mệt mõi bao giờ.  Anh đến đâu thì ghi những vần thơ để kỷ niệm ở đó. Thơ anh như sương như khói, như gió như mây, phản phất mùi thiền của đạo và sâu nhiệm tình đời tình người. Tiếng thơ trầm như tiếng gió qua rừng, thì thầm như tiếng biển dưới trăng khuya và trong sáng như ngàn sao lấp lánh trên bầu trời xanh thật rất xanh.
Sự đi của Tân Nhiên là định mệnh của trời. Anh đi từ tiền kiếp và tâm nguyện của mình lang thang trong cõi dặm dài. Anh đi như một đám phù vân trôi lãng đãng. Đôi dép mòn sông núi nhưng bụi phù vân rơi sạch dưới gót chân:

GIỮA MUÔN TRÙNG CUỘC LỮ
Kể từ buổi khai thiên lập địa 
Đến bây giờ thành một gã lang thang 
Ba nghìn thế giới đâu là chỗ 
Để dừng chân thôi kiếp hoang đàng ? 

Đi nhào lộn trộn cùng bão lốc 
Dốc toàn tâm tự nguyện chẳng phiền chi 
Dẫu tan hoang vỡ ngàn mộng đỏ 
Nát tình xanh cũng chẳng sá gì 

Đi giáp mặt tận cùng sinh tử 
Nhẹ phù vân lãng đãng phong trần 
Mòn đôi dép cũ mòn sông núi 
Bụi vui buồn rơi sạch dưới gót chân 

Đi và đi và đi như thế 
Giữa miên trường chẳng nghỉ náu nương 
Trần gian quán trọ không dừng trú 
Nên đời ta là lữ khách trên đường ./.

                               Tâm Nhiên

Mỗi bước đi của Tâm Nhiên là mỗi bước thơ. Thơ của anh khắn khít với yêu thương. Tâm hồn anh như một con đò chở thơ trôi giữa dòng hoan lạc hay sầu ca, đi giữa cõi Sáng Tạo, hoà hợp hơi thở của nhân sinh và vũ trụ:

BƯỚC ĐI CỦA THI SĨ

Đường của thơ là đầm đìa cát bụi 
Vùi nắng mưa sấm chớp bão bùng 
Và khơi mở dòng đời từ vô thủy 
Cho người về trong mạch sống vô chung 

Ngoài ưa ghét là hồn thơ cảm hứng 
Nhưng chẳng rời với cái Yêu Thương 
Thương tất cả mà xa lìa tất cả 
Chỉ tùy duyên tùy cảm giữa đời thường 

Như chuyến đò thơ qua bờ không bến 
Trôi giữa dòng hoan lạc lẫn sầu ca 
Là hơi thở của nhân sinh vũ trụ 
Thấm nhuần sâu đến cỏ rác chan hòa 

Cõi Sáng Tạo mở con đường thi sĩ 
Bước đi từ muôn thuở tới muôn nơi 
Nên mộng thực có thơ về nối kết 
Gắn liền nhau cái toàn thể cuộc đời ./.

                          Tâm Nhiên
Tâm nhiên đi giữa muôn trùng cuộc lữ, anh quan niệm muôn trùng cuộc lữ đó chỉ là sự lêu lỏng rong chơi. Với túi thơ bầu rượu vô sở trú, anh ném xuống giang hồ vô sở đắc, đi như ngàn nẻo phiêu bay, như cuộc rỡn chơi đùa vô sở chấp. Đó là tâm hồn phiêu diêu của Phật, của tiên nên Thiên Đàng trên bước đi và Niết Bàn ở chính trong hồn anh :

chiều phiêu diêu

Không đến đâu, chẳng từ đâu đến 
Nên về đây nhảy muá giữa đời 
Túi thơ bầu rượu vô sở trú 
Chốn bụi hồng lêu lổng rong chơi 

Không đâu đến, chẳng đi về đâu 
Cầu mong chi buông bỏ nọ này 
Ném xuống giang hồ vô sở đắc 
Lòng rổng rang ngàn nẻo phiêu bay 

Đúng hay sai cũng đều trật hết 
Thảy phù vân lãng đãng sương nhòa 
Cuộc rỡn chơi đùa vô sở chấp 
Vui thôi mà như nước mây trôi

                           Tâm Nhiên

Và khi không đi thì nhà thơ là một ẩn sĩ nơi Vô Trú Am của mình.  Nhà thơ cho mình là một dũng sĩ “Gát kiếm trầm nhiên miền vô sự” để “Ẩn sĩ nghiêng bầu càn khôn uống”. Tại nơi mà thiên nhiên cũng nhập định, nhà thơ đã ngồi cùng cây lá để thiền, “uống nguồn thanh khí”, “ăn trăng sương” và đã đạt đạo nên “cạn tử sinh cạn hết luân hồi” nghĩa là thoát vòng cương toả của trần gian:

ẩn sĩ

Ở nơi đó. Có hồn thơ mây núi 
Lặng đi về tuế nguyệt thiết tha say 
Gát kiếm trầm nhiên miền vô sự 
Ngược hay xuôi phủi sạch xuống vai gầy 

Ở nơi đó. Rừng mưa hòa suối nắng 
Hòa thong dong điệu thở mới tinh khôi 
Ẩn Sĩ nghiêng bầu càn khôn uống 
Cạn tử sinh cạn hết luân hồi 

Trôi và chảy ngày đêm không tiếng vọng 
Mà nghe vang cung bậc ngát tâm hồn 
Còn mất có không chỉ là hư huyễn 
Nghĩa gì đâu giữa Tịnh Thổ vô ngôn 

Bước thượng thừa không đi không đến 
Quên chính mình quên cả chuyện sầu vui 
Tùy duyên tùy cảm ừ như thị 
Cứ phiêu nhiên nhẹ nhỏm mây trời.

                                   Tâm Nhiên

ẨN SĨ

Hoang sơ giữa tịch mịch này
Thiên nhiên nhập định cùng cây lá ngồi
Sớm trưa hồng ngắm mây trôi
Là bay đi hết muôn đời nghiệp duyên
Thực ra đâu có ưu phiền
Nên rừng xanh ngát quanh hiên hoa vàng
Núi cười biển cũng reo vang
Ngàn hương trầm lắng trăng ngàn thong dong
Trăng sương cũng đủ no lòng
Uống nguồn thanh khí từ trong lẫn ngoài
Mưa chiều rồi nắng ban mai
Ra vào tĩnh lặng chẳng hoài vọng chi

                    Tâm Nhiên
Đạt đạo hay không thì chưa biết nhưng cái văn phong đó đưa người đọc đến cõi tiên bồng, phiêu diêu trong bầu trời thơ “ngàn hương trầm lắng trăng”, thong dong ra vào trong tỉnh lặng. Từ đó ta sẽ yêu mến vô cùng và ước ao vô lượng để sống đời nơi Vô Trú Am của Tâm Nhiên:



Sớm mai lên núi chiều xuống biển
Ta như mây trắng lặng bay về
Vi vút muôn phương miền tận thấu
Đâu chẳng là không phải chốn quê ?


Thế nên mây trắng đời ta đó
Bay lướt sơn hà khắp bao la
Vốn không ràng buộc không vướng mắc
Chẳng dính vào đâu giữa đang là


Sóng trùng dương vỗ trên đồi gió
Bốn bề lồng lộng hỡi mênh mông
Bát ngát ngàn khơi ta đã thấy
Cả thiên thu hiện ở trong lòng

Lòng như biển hát hòa âm với
Cung đàn nhật nguyệt ngút hồn thơ
Thở nhẹ nhàng theo bầu vũ trụ
Mà nghe mới lạ mãi bây giờ

                           Tâm Nhiên
Và rồi cái tâm hồn tu sĩ đó, với ngàn cuộc lữ, với một mình cô đơn nơi Vô Trú Am có hoá ra đạo mạo lắm không? Không, với bài thơ có cái đầu đề Xuân Huyên ta thấy ở đây là một tâm hồn thơ lai láng, vô biên “đẹp quá! đẹp kinh hồn và sửng sốt”:

XUÂN HUYỀN


Mây và gió đưa anh về chốn cũ
Phập phồng đi hồi hộp giữa mong chờ
Ngờ ngợ ngó nhìn ai quen lạ
Rộn niềm mơ ý mộng cõi thơ thơ


Bờ với bến xanh xanh màu bổi hổi
Ngồi lại đây bên hiên quán chiều tà
Đợi tri âm đến kìa em đến
Rợp đường xuân bừng rộ trổ hoa ra


Tỏa loang đầy lâng lâng trời ngào ngạt
Lạ lùng sao ảo diệu thấm tim mềm
Đẹp quá ! Đẹp kinh hồn sững sốt
Ơi mị kỳ duyên dáng ngát hương em

Mình cùng nắm tay nhau mừng tao ngộ
Lời say say trong lai láng bồi hồi
Mời em cạn chén hồng xuân tửu
Mà bàng hoàng như một giấc mơ thôi

                                   Tâm Nhiên
Mây và gió đưa Tâm Nhiên về chốn cũ để đón em hay chỉ là đón mùa xuân của thi nhân không biết được. Tuy nhiên với tôi bài thơ hay như “chén hồng xuân tửu”, như “toả loang đầy lâng lâng trời ngào ngạt” để tôi tưởng tượng được một cuộc hội ngộ giữa mùa xuân chin, tại một miền trong trẻo vô biên.
Và rồi dầu có rong chơi bao nhiêu, cuộc lữ đời nầy cũng ngừng để đi qua cuộc lữ đời sau. Tâm Nhiên đã đi như hạt bụi lang thang từ vô thuỷ nhưng vẫn còn mong lang thang cho đến vô chung. Nhà thơ đang đi hôm nay mà còn mơ ước đến “Qua chơi cõi khác” để ở một miền thiên tiên nào đó anh sẽ tiếp tục làm  “mây trắng/Phiêu diêu vạn dặm khắp muôn bờ” :

QUA CHƠI CÕI KHÁC

Tiễn biệt thi sĩ Trần Đới


Hạt bụi lang thang* từ vô thủy
Bay về sương khói cõi vô chung
Là xong một kiếp phong trần khách
Còn lại bài thơ thở tuyệt cùng


Bài thơ viết mãi dòng bèo bọt
Vốn là duyên hợp với duyên tan
Tùy duyên* chuyển hóa hòa nhập cuộc
Nên vẫn thênh thang ngát trăng ngàn


Gió nghiệp thổi vờn cơn mê vọng
Vọng tưởng thương yêu lẫn hận thù
Trăm năm rồi cũng chừng ấy chuyện
Bùng vỡ nghìn thu thấy Như Như

Dấu chân trên biển* đâu lưu vết
Bên trời xanh mộng bỗng thành thơ
Từ đây hạt bụi về mây trắng
Phiêu diêu vạn dặm khắp muôn bờ
                        TÂM NHIÊN


Tôi nghĩ mình chẳng cần học đạo, mình chẳng cần ngồi thiền, mình cứ đọc thơ Tâm Nhiên thì “giáo ngoại biệt truyền” sẽ  “trực chỉ nhân tâm” để mình thành đạo trong thơ, bởi vì chữ Tâm Nhiên hiểu theo cách của tôi là truyền tâm pháp một cách tự nhiên. Đó chỉ là cách nói vui nhưng cũng là cách diễn đạt sự tác động của thơ Tâm Nhiên vào tâm hồn người đọc. Đọc thơ anh, ta tưởng mình cũng có gót chân lữ thứ, đi khắp nơi và gặp nhưng con người đáng mến, chiêm ngưỡng những phong cảnh nên thơ và suy nghiệm chân lý cao siêu của đạo,đời.
Đọc thơ anh ta cảm thấy tâm hồn ta nhẹ như siêu thoát, vứt bỏ mọi phiền toái trần gian, dạo chơi trong vùng bao la,  nghêu ngao trong vùng mây nước. Nhìn dáng dấp Tâm Nhiên đứng trong những bức ảnh mà anh đã chụp ở khắp nơi, ta có những phút giây thư giản như đọc những bài thơ hay, như ngắm những bức tranh mỹ thuật có hồn, như nhìn những vị tiên bình dị xuống trần ngồi đâu thì nơi đó có trăm dây quyến luyến./ .
                                                                    Châu Thạch 


Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

HÈ NHỚ !


THƠ MỜI HỌA
HÈ NHỚ...
Giọt sầu chim quốc điểm đồng không.
vườn Lựu đơm hoa thắp lửa hồng.
Dấu cũ còn hương khơi luyến tiếc.
Người xưa xa bóng gợi chờ mong!
Nắng vương cuối ngõ nao nao dạ
.Sương tỏa chân mây lạnh lạnh lòng!
Loang tím hoàng hôn mang sắc nhơ...
Chuông chiều thả tiếng giữa mênh mông.
Trần Lệ Khánh  15-4-2016.
BÀI HỌA
CHỜ ĐẾN HẸN
Hội đã tan rồi có phải không
Mà sao bên ấy bếp chưa hồng
Về đâu lửa ngọn bùng thương cảm
Để một rêu thềm hứng nhớ mong!
Thuyền nặng sương tình sao lạ bến ?
Người xa nắng nghĩa lại yên lòng ?
Mùa sau đến hẹn còn lên chứ...
Giã bạn ai về giữa quạnh mông.
Phan Tự Trí  15-4-2016
KỶ NIỆM HÈ
Lũ thứ neo hồn giữa dặm không
Chợt nghe phượng ứa sắc tươi hồng
Tâm can xao xuyến còn thương tiếc
Ký ức bồi hồi mãi nhớ mong
Cũng bởi ve sầu đau đớn cõi
Nên chi cuốc tủi tái tê lòng
Trường xưa bút mực cầm lưu luyến
Vịn gốc si già với quạnh mông
Lê Đăng Mành
HÈ SANG
Tiếng Cuốc sầu đưa vẳng quãng không
Rưng rưng sắc phượng cũng đơm hồng
Người xưa đâu tá còn ai đợi ?
Trường cũ nơi này  vẫn ý mong...
Ấy thuở tuổi xanh thương nuối dạ
Ôi thời áo trắng nhớ nao lòng
Thời gian lặng ngấm vù xa tít
Chợt thấy quanh mình những quạnh mông!
CAO BỒI GIÀ
CHIỀU
Một cánh chim trời vượt quãng không
Trên cành phượng vĩ sắc tươi hồng
Lục bình tím ngắt dòng nhung nhớ
Con nước dâng đầy bến đợi mong
Cầu gỗ ngày xưa...ngây ngất mộng
Giọng hò thuở ấy...ngẩn ngơ lòng
Chuông chùa khoan nhặt từ xa vẳng
Vạn vật chìm trong cảnh quạnh mông.
Sông Thu
CẢNH CHIỀU QUÊ
Mây chiều tím rạng cuối tầng không
Chấp chới rừng xa cánh nhạn hồng 
Đỉnh núi thông vờn cao chót vót
Đồng quê lúa trải rộng mênh mông
Cô thôn nhịp rảo mơn man gió
Mục tử lời ca rạng rỡ  lòng
Đủng đỉnh trâu về theo lối cũ       
Êm đềm xóm nhỏ thỏa lòng mong      
                 Phạm Duy Lương
CHIỀU LÀNG
Chuông chùa ngân vọng giữa trời không
Tím ngắt hoàng hôn chút ráng hồng
Ngõ xóm còn lưu hương sắc đợi
Đường thôn mãi nhớ bóng hình mong
Trường xưa một thuở ngây ngây mộng
Lối cũ bao thời bớ ngớ lòng
Rặng liễu theo chiều ru cánh gió
Đồng làng sóng lúa gợn mênh mông
GM.Nguyễn Đình Diệm
CHÌM VÀO MÊNH MÔNG
Hè sắp qua tôi bạn biết không
Lập lòe lửa lựu hé tia hồng.
Trời Nam xướng gửi mang hơi ấm
Đất Bắc họa vào dấu nỗi mong.
Mong dở mong hay lưu để dạ
Mong quên mong nhớ giữ ghi lòng.
Nghe lời cuốc dạo tìm tri kỉ
Tâm thức chìm vào .mênh ứ mông !
Trần Như Tùng
CẢNH RUỘNG VƯỜN
Cuốc gọi ngoài hè đêm quạnh không
Làng quê sương khói áng mây hồng
Đem thân sống tuổi đời yên ấm
Dấn bước tìm nguồn tịnh đợi mong
Nắng sớm phơi người quanh ruộng rẫy
Mưa chiều ngóng bóng nhớ bên lòng
Điền viên một cảnh cùng năm tháng
Lạc thú tâm thiền chẳng ngó mông
Hải Rừng
HÈ VỀ
Lơ lững mây chiều giữa khoảng không
Vườn trường cây cối phủ tơ hồng
Bùi ngùi nhớ bạn buồn tê tái
Xao xuyến tâm can nhớ đợi mong
Xa  cách bao năm tình thấm thía
Ra đi hồi ấy nghĩa khơi dòng
Về thăm chốn cũ bao lưu luyến
Người ở kẻ đi nỗi quạnh mông

Hồ Hắc Hải