THƠ MỜI HỌA
VẪN CÒN VƯƠNG
Xuân Hương là vậy lúc
chiều buông !
Lặng lẽ buồn gieo ngấm
tận hồn
Tím phượng lắng dần rung cõi mộng
Biếc hồ im ắng tỏa màn sương
Dịu dàng thả gót bờ vai
Lạch
Bổi hổi treo gùi chén rượu Lang
Một thuở ... tơ tình Đà
Lạt níu
Xa rồi say đắm vẫn còn
vương.
PHAN TỰ TRÍ 4-4-2016
BÀI HỌA
AN NHIÊN
“Họa 4 vận”NĐT
Đi về
chốn cũ đoạn lòng buông
Cõi tạm
thường nhiên thoải mái hồn
Đã tỏ
đài mây là cội nước
Nên nhìn
dải khói cũng nguồn sương
Gìn tâm
lặng lẽ dù đau xót
Nhủ tánh
trầm tư dẫu đoạn trường
Nhập nẻo
hành thâm tìm bát nhã
Soi chùm
ngũ uẩn thấy nào vương
Lê Đăng Mành
CHIỀU ĐƠN DƯƠNG
Chầm chậm màn
chiều lặng lẽ buông
Nỗi sầu cô
quạnh ngập tâm hồn
Điệp trùng đồi
núi trong mây khói
U uẩn đất trời
dưới gió sương
Ngọn lá xạc xào
trên rẫy bắp
Côn trùng rỉ rả
cuối vồng lang
Còi tàu văng
vẳng sau triền dốc
Kỷ niệm năm nào
mãi vấn vương.
Phương Hà
CẢNH CHIỀU...
Nhả
tiếng chuông chùa giọt giọt buông!
Khơi
niềm tịnh độ nhẹ tâm hồn.
Cành
cây ve gọi du dương giọng.
Tóc
liễu chiều rơi lãng đãng sương.
Làn gió
vẳng đưa hồi trống giục.
Nhịp
cồng âm quyện điệu xòe lang.
Hoàng
hôn man mác khung trời tím...
Trở gót
mà sao dạ vấn vương..?
Trần Lệ Khánh 4-4-2016
XỨ ĐÀ VƯƠNG
“ Họa ba vần”
Xuân Hương ánh sáng tỏ mờ buông
Chiều xuống gái trai khúc khích guồng.
Giữa lộng thiên nga chân đạp nước
Ven bờ rặng liễu lá vờn sương.
Dập dìu du khách đưa hồn mộng
Hăm hở thi nhân viết phẩm đường.
Một chốn Đào Nguyên nơi thế tục
Bốn phương tám hướng xứ Đà vương !
Trần Như Tùng
CHIỀU
VỌNG CẢNH
Trời
chiều bãng lãng nắng vàng buông
Vọng Cảnh
thông ru thấm thía hồn
Cẩm tú
non sông nhuần nắng gió
Giang
sơn gấm vóc thắm mây sương
Đường
mơ một thuở tình Mai Trúc
Lối mộng bao thời dạ
Cúc Lan
Kỷ niệm còn đây lưu
dấu nhớ
Ngày xanh buổi ấy
mãi tơ vương.
Gm.Nguyễn Đình Diệm
MÃI HOÀI VƯƠNG
Lãng đãng mây chiều nhả sợi buông
Ngàn cây im ắng cảnh u buồn
Đồi thông xoả bóng nghênh trời biếc
Lối cỏ xao mình nhuốm khói sương
Đấy mộ chung đôi lưu sử tích
Đây Hồ Than thở dấu tình Lang
Xuân Hương tên gọi từ muôn thuở
Đà Lạt bao điều mãi vấn vương./.
Q.Trị,05.04.2016
Văn Thiên Tùng
Văn Thiên Tùng
SÓNG LÒNG
Niềm xưa day dứt chẳng hề buông
Canh cánh niềm tư thổn thức hồn
Mộng ái mỏi mòn không chợp giấc
Tim yêu tê tái tựa dầm sương
Đá vàng trần bụi mờ tin Nhạn
Hương lửa thời gian nhạt bóng
Long
Sóng dậy men tình man mác đắm
Hương xưa còn đọng nét sầu vương.
Liêu Đình Tự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*