NGỌN ĐÈN
“Kính tặng Mẹ”
Cứ đến tầm Mẹ
dậy
Cời lửa, thắp
sáng đèn
Bóng Mẹ cao lồng
lộng
In phập phồng
lên phên!
Mẹ ngồi mãi bên
con
Tần ngần không
dám gọi
Muốn con mình
học giỏi
Nhưng một phần
lại thương.
Bỗng gà gáy râm
ran
Mẹ lo trời chóng
sáng
Ngày mai con lên
bảng
Không thuộc bài
tại ai?
Mẹ ngồi nhìn con
học
Nhẩm tính chuyện
ngày mai
Chợt con nhìn
lên vách
Bóng mẹ in rõ
dài…
Bình minh đến
ngoài cửa
Sáng bừng cả
không gian
Bắt đầu từ ngọn
lửa
Mẹ thắp lên giữa
bàn!
ĐÈN KHUYA SOI BÓNG
Mấy chục năm
ròng con vắng cha
Mẹ thường thức
dậy cuối canh ba
Đèn khuya soi
bóng người đơn chiếc
Khóm chuối sương
rơi ánh nguyệt tà!
LẦN GIƯỜNG MẸ DẬY
Trời mưa mái lá
dột hai đầu
Tiếng cuốc kêu
hoài dưới lũng sâu
Con ở nơi xa đâu
có biết
Lần giường mẹ
dậy dói mo cau[1]
MẸ LÀ
Vỡ lòng tập viết
câu ca
Trái tim mách
bảo: mẹ là nguồn thơ
Mẹ là câu ví đò
đưa
Mẹ là dòng sữa
chảy từ lúa non
Mẹ là giọt nắng
đầu thôn
Mẹ là bờ dậu
xanh rờn mồng tơi
Những khi trái
gió trở trời
Tìm về với mẹ là
tôi yên lòng.
Mẹ là bếp lửa
đêm đông
Là luồng gió mát
con mong trưa hè
Mẹ là hơi thở
đồng quê
Mẹ là lá chắn sợ
gì bão giông!
Xa nhà nhớ mẹ
ngồi trông…
Huy Phương
[1] Dói (phương ngữ): Che chỗ bị dột.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*