BÀI XƯỚNG 1
ĐƯỜNG XUÂN
Thơ mời họa
Ngày lên – mây trắng nổi qua
thềm
Nắng rót vườn xuân râm bóng
êm
Màu sắc thời gian như mãi
miết
Thanh âm ngày tháng cứ triền
miên.
Đã nghe lối cỏ xanh hồn cỏ
Chừng thấy đường chim biếc
cánh chim.
Ta – khách lãng du từ dạo ấy,
Đời thơ một gánh lại trăm miền.
Mặc
Phương Tử
BÀI HỌA
1-RẠO RỰC XUÂN
Lao xao én bện lướt bên thềm
Gió thoảng khung trời cảnh dịu êm
Hoa cỏ thôi sầu cành quạnh quẽ
Bướm ong bớt tủi giấc cô miên
Đông phong đã tới nhuần hương mật
Tây bấc lui về nhuyễn cánh chim
Lầm lũi bao người còn lãng tử
Có nghe rạo rực động muôn miền
Lê Đăng Mành
2-XUA
ĐƠN CHIÊC
Đêm muộn trời nghiêng bóng xế
thềm
Trăng ngời rót bạc thấm êm êm
Tóc mai mới thoảng hương bồ
kết
Thân ngọc còn loang vị giác
miên.
Tỉnh mộng nghe ra là lá gió
Tàn mơ thấy đó phải cành
chim.
Trở về quạnh quẽ xua đơn
chiếc
Quảy túi thơ rong ruổi mọi
miền.
Phan Tự Trí
NGẮM ĐƯỜNG
XUÂN
Họa bốn vàn
Ánh dương soi bóng giãi trên thềm
Vui ngắm đường xuân buổi ấm êm.
Khách dạo ven hồ đùa khúc khích
Chim truyến cành lá hót liên miên
Non sông gấm vóc bền bao thưở
Cảnh trí vàng son trải mọi miền.
Tha thướt sắc màu lồng hạnh phúc
Du dương lời hát ngợi thiên nhiên.
Trần Như Tùng
LẠNH ĐƯỜNG XUÂN
Nắng nhạt ngày xuân toả xuống
thềm
Vườn ngoài cây ngã bóng ru êm
Nổi lòng khắc khoải lay niềm
nhớ
Tấc dạ u hoài đắm giấc miên
Nhân thế mịt mờ - mờ lối gió
Trần gian hiu quạnh - quạnh
đường chim
Hồn thơ dậy sóng trào thi
hứng
Gánh nghiệp du ca lội khắp
miền.
Hồ Trọng Trí
BÀI XƯỚNG 2
BẾN CŨ CHIỀU XUÂN
Thơ mời họa
Bến cũ - thời gian gặp lại rồi
Mai vừa chớm nụ sắc ngày trôi
Đường xuân thuở ấy xanh rì lá
Mái tóc giờ đây bạc phếch đời.
Thân chẳng dạn dày trong gió bụi
Lòng đâu thương cảm chốn buồn vui.
Nhớ chăng, từ độ vàng thu rụng… ?
Cánh én chiều nay điểm cuối trời.
Mặc
Phương Tử
BÀI HỌA
1-XUÂN ĐÂU ?
Không đợi mà xuân cũng đến rồi
Bên song ngày tháng hững hờ trôi
Chẳng cần lên xuống miền xe ngựa
Nên mặc nổi trôi chốn ruộng đời
Lếch thếch tiết qua còn quá khổ
Tưng bừng mùa tới vẫn chưa vui
Đông đi nhiều kẻ đang trần trụi
Thì thiết chi xuân đến hỡi trời !?
Lê Đăng Mành
2-PHƯỚC TRỜI
Giọt nắng chiều buông cũng lặn rồi
Trăng choàng mây bạc lửng lơ
trôi
Sông xuân run rẫy đôi bờ mộng
Cung lụa chơi vơi cặp cánh
đời
Đã tới Cầu Ngâu mà tủi tủi
Chưa về Nhất Dạ đã vui vui
Còn thương nào kể chi vô tận
Dẫu tới ngàn sau vẫn phước
trời.
Phan Tự Trí
CHIỀU XUÂN
BẾN CŨ
Họa bốn vần
Hồn lại về nơi bến cũ rồi
Mênh mang sóng gợn khóm bèo trôi.
Chiều xuân trong vắt sông làm hội
Sương sớm mông lung nước dậy đời.
Bên lái năm nào, hương tóc thoảng
Trên thuyền buổi ấy nỗi lòng khơi !
Sâu trong kí ức đôi mày liễu
Như nét trăng non nép áo trời .
Trần Như Tùng
Duu Lau- Viet Tri- Phu Tho
Duu Lau- Viet Tri- Phu Tho
NHẸ BƯỚC CHIỀU
XUÂN
Bao năm du lãng đã qua rồi
Nhìn bóng thời gian lặng lẽ
trôi
Trai trẻ hăng say từng một
thuở
Già nua thú thủ đã bên đời
Nhớ thời lăn lộn cùng nhân
thế
Nếm trải đau buồn lẫn sướng
vui
Ngẫm lại ta bà là quán trọ
Thân như cánh nhạn giạt bên
trời
Hồ Trọng Trí
Có góp ý chỉnh sửa gì ,đề nghị quý Thi Hữu cứ vào comment
Trả lờiXóađể gửi và chủ blog theo đó mà thực hiện các đề xuất
Trân kính LĐM
Trong bài của thi hữu Hồ Trọng Trí, có mấy ý muốn bàn:
Trả lờiXóa1./
Nhớ thời lăn lộn độngt cùng nhân thế"danh từ"
Nếm trải đau buồn"tính t" lẫn sướng vui"tinh từ"
Lỗi như vậylà quá rõ, vì lộ rõ nên có lẽ người đọc sẽ nhận ra ngay.
2./
Để dề là NHẸ BƯỚC CHIỀU XUÂN mà chả thấy đâu chiều xuân, cũng chẳng có gì nhẹ bước với cánh nhạn giạt cả.
3./
Đã dùng BÊN đời rồi thì đừng nên BÊN trời nữa.
Mấy điều trao đổi để cùng nhau hiểu thêm! Thi hữu và mọi người thông cảm!
Trân quý!
Phan Tự Trí
Cám ơn Phan huynh đã có lời chia sẻ nhận xét
Trả lờiXóatrong tinh thần cởi mở xây dựng
Trân quý LĐM