THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

BỐN MƯƠI NĂM

CHÂN DUNG PHAN TỰ TRÍ
BỐN MƯƠI NĂM
(40 câu Tập Kiều)

NỢ TÌNH CHƯA TRẢ CHO AI
Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao
Mai sau dầu đến thế nào
Rẽ mây mình đã bước vào Thiên Thai
Chốc đà bốn chục năm rồi
Duyên ta mà cũng phúc trời chi không
Hương càng thắm lửa càng nồng
Hoa thơm phong nhị trăng lòng tròn gương
Chén hà sánh giọng quỳnh tương
Nở nang mày mặt, rỡ ràng mẹ cha
Huệ lan sực nức một nhà
Xuân già còn khỏe huyên già còn tươi
Lòng thơ lai láng bồi hồi
Dẫu mòn bia đá dám sai tấc vàng
Mai dù lạt phấn phai hương
Lửa lòng vẫn đượm mọi đường trần duyên
Ba sinh đã phỉ mười nguyên
Phỉ nguyên cánh phượng đẹp duyên cưỡi rồng
Dẫu đang trăm mối bên lòng
Tin vui đã thỏa rày trông mai chờ
Tưởng bây giờ là bao giờ
Nhớ khi kết tóc xe tơ những ngày
Đến bây giờ đã thấy đây
Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng
Vả trong thềm quế cung trăng
Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri
Đầu lòng đau nỗi biệt ly (*)
Nghiệp duyên cân lại nhắc đi quá nhiều
Cơ duyên đâu bỗng lạ sao
Dưới dày có đất, trên cao có trời
Ngày xuân ta hãy còn dài
Dẫu mòn con mắt phương trời đăm đăm
Đã nguyền hai chữ đồng tâm
Vui này đã bõ đau ngầm sao đây
Trời còn để đến hôm nay
Để cho khổ tận đón ngày cam lai
Nợ tình xin trả cho ai
Cùng vầng trăng bạc với lời nguyền xưa
Những từ sen ngó đào tơ
BỐN MƯƠI NĂM TẬP VẦN THƠ TẶNG NÀNG
Đông Thái – Phan Tự Trí

06/11/2015
 (*) Con trai đầu lòng Phan Tự Dũng, sớm rời cõi dương trần khi còn quá trẻ, 34 tuổi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*