VUI BÀ BỂ MỘNG
Thật giả răng đây bể mộng
rồi
Mồ hôi còn ướt cả lưng
thôi
Tưởng đà trót lọt vô
thiên giới
Mô biết dở dang trửa địa
đời
Tại ả Khe Bò quên đội
nón
Hay chàng Rú Hôống mải
mang tơi
Cười chi ! Tui hóa ra chằng
lửa
Khi nớ hàm ôông có hở mười…**
Phan Tự Trí
* Phương ngữ Hà Tĩnh:
Dù trưa nắng bộn
Khe Bò đội nón
Rú Hốống mang tơi
Răng mưa răng gió ( thế nào trời cũng
mưa gió )
**
cười hở mười cái răng
THẬT MƠ
(Thơ vui)
Dù thật hay mơ cũng đã rồi
Cò giò rụt cổ ngủ đi thôi
Để cho mộng dạo vùng châu thổ
Mặc sức hồn bay giữa cõi trời
Đông tới mưa dầm chuyên đội nón
Đang mùa nóng cực nhớ chi tơi
Sang năm dương thịnh càng hừng hậy
Lắm kẻ vui say tiệc tháng mười
Trần Ngộ (kính hoạ)
KHÓ VẸN MƯỜI
Bà ấy mộng chi để bể rồi
Khiến cho thơ họa khó xuôi thôi.
Thăng thiên chưa chắc đà hên phận
Trụ địa dầu sao đã hợp rồi.
Hãy giữ Khe Bò trời mãi sáng
Và dành Rú Hống đất thêm tơi.
Ước mơ kiên định thì mau đạt
Tuy vạy đôi khi chẳng vẹn mười.
Trần Như Tùng
HƯƠNG NỒNG
Tam Soa gió lộng,
nắng lên rồi
Ngàn Hống chim trời
thỏa chí thôi
Nhịp bước làng quê
từng đổi hướng
Lời ca đất mẹ có sang
đời
Trưa nồng lối cũ thơm
chè bạng
Buổi lạnh vai gầy
rạng áo tơi
Gặp gỡ tình thơ miền viễn
xứ
Hồng Lam nghĩa nặng
đẹp hơn mười
Phạm Duy Lương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*