THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

Thơ Yết Hậu


XƯỚNG HỌA
Như Thị & Thi Hữu

LỄ TÌNH NHÂN
“Yết hậu”
Tháng 2 mười bốn lễ tình nhân
Nhuần nhị tưng bừng sắc vọng ngân
Nâng đóa hoa hồng xin gởi tặng
Xuân
Như Thị

CHIỀU
“Yết hậu”
Nắng cong ngày cúi tẩm đìu hiu
Mây thả hồn theo vịn bóng chiều
Sương dấm dứ cầm tay dải khói
Phiêu…
Như Thị

BẰNG HỮU
“Yết hậu”
Giữa mùa bão tuyết mặc lao lung
Sừng sững oai nghi chẳng ngại ngùng
Mai Trúc tuế hàn thành bạn hữu*
Tùng
Như Thị-Mạnh Xuân Canh Tý
*Tùng Trúc Mai (tuế hàn tam hữu)
Ba người bạn ngày giá rét

BÀI HỌA
LỄ TÌNH NHÂN
“Yết hậu”
Xứ ta chẳng có Lễ Tình nhân,
Tình nghĩa quanh năm bóng nguyệt ngân.
Ngàn tía muôn hồng thương gởi tặng,
Xuân.
Đỗ chiêu Đức
CHIỀU
“Yết hậu”
Qua bến nước xưa gió quạnh hiu,
Lá hoa ngã bóng nắng nghiêng chiều.
Nhớ sao là nhớ người năm cũ,
Phiêu *
Đỗ chiêu Đức
BẰNG HỮU
“Yết hậu”
Kim thạch chi lan quyết chẳng lung,**
Quản Bào tình nghĩa ngại chi ngùng.***
Tuế hàn tam hữu như Mai, Trúc,
Tùng !
Đỗ chiêu Đức

NGÀY TÌNH NHÂN
“Yết hậu”
Bạch hồng gởi tặng ý trung nhân
Chung thủy tình ta tựa ánh ngân
Nơi giọt sương mai trong buổi sáng
Xuân
Sông Thu
CHIỀU
“Yết hậu”
Thoi thóp ngày tàn trong quạnh hiu
Mong manh vài vệt khói lam chiều
Nhẹ nhàng hòa lẫn vào mây xám
Phiêu...
Sông Thu
TÌNH
“Yết hậu”
Tình là cảm giác quá mông lung
Mà khiến lòng em bỗng ngượng ngùng
Ước được cùng anh lan bám nhánh
Tùng
Sông Thu

CỐ NHÂN
“Yết hậu”
Trở lại quê nhà gặp cố nhân
Cung hoà nhịp trỗi phím đàn ngân
Thẹn thùa má tựa ta cùng đón
Xuân!
Như Thu
NÀO QUÊN!
“Yết hậu”
Viễn khách xa làng dạ hắt hiu
Bâng khuâng gợi nhớ cảnh quê
chiều
Mơ màng dỗ giấc dường như thể
Phiêu...
Như Thu
ẢNH XƯA
“Yết hậu”
Trăng tàn thôi chớ nghĩ mông lung
Xao xuyến hồn ai chút ngượng ngùng
Ngắm ảnh ngày xưa bên Bách Tán
Tùng.
Như Thu-15/02/2020

Ngày Tình Nhân
“Yết hậu”
Bông hồng một chục tặng "ân nhân"
Ngỏ ý oanh vàng lảnh lót ngân
Mình ngắm đầu ngày nghe ấm áp...
Xuân !
Mai Xuân Thanh
Chiều
“Yết hậu”
Cùng ai nhả khói thuốc hiu hiu
Đôi bạn thả hồn ngắm bóng chiều...
Ngát tỏa mùi thơm bay lãng đãng
Phiêu !
Mai Xuân Thanh
Tình Già
“Yết hậu”
Ai mà luống tuổi ngó mông lung...
Ánh mắt giao nhau cảm ngượng ngùng
Tam hữu Trúc, Mai...băng tuyết lạnh : (1)
Tùng
Mai Xuân Thanh
Ngày 14/02/2020
(1) Mai, Trúc, Tùng là Tuế Hàn Tam Hữu

THĂM CỐ NHÂN
“Yết hậu”
Trở lại nhà xưa, thăm cố nhân
Từ khi xa cách dòng sông Ngân
Hoá ra năm tháng không thay đổi
Xuân.
CAO MỴ NHÂN
VỀ SÔNG CẤM
“Yết hậu”
Sông Cấm ngày xưa vẫn quạnh hiu
Người đi buổi ấy đẫm sương chiều
Tháng năm lưu lạc càng thương nhớ
Phiêu.
CAO MỴ NHÂN
CÀ PHÊ TÙNG ĐÀ LẠT
“Yết hậu”
Hồ Xuân Hương khói toả mông lung
Tản bộ loanh quanh bỗng ngập ngừng
Thấy quán cà phê xưa vẫn hẹn
Tùng.
CAO MỴ NHÂN
LỄ HỘI & MÙA XUÂN
“Yết hậu”

Nụ hồng thắm nở tặng thi nhân
Lễ hội tưng bừng sóng nhạc nhân
Suối mộng tình yêu ngời dấu ấn
Xuân
Đức Hạnh
ƯỚC VỌNG
“Yết hậu”
Non ngàn gió trở lạnh buồn hiu
suối mộng rừng mơ rũ rượi chiều
Hồn thổn thức nàng thơ có hiểu
Phiêu…
Đức Hạnh
TÌNH THƠ
“Yết hậu”

Phong trần bão tố chẳng lay lung
Mến bạn hòa thơ hổng ngập ngùng
Tùng bách thẳng hàng luôn đứng vững
Tùng

Đức Hạnh
GẶP GỠ
Tựa gió mây trời gặp cố nhân
Khua chèo mái đẩy dịu dàng ngân
Trong phùn bấc nụ hoa đào thắm
Xuân
Lý Đức Quỳnh
CHIỀU
Bồng bềnh sợi khói,gió hiu hiu
Một cánh chim cô lạc giữa chiều
Dõi mắt nhìn theo bờ mộng mị
Phiêu
Lý Đức Quỳnh
TƯƠNG NGỘ

Lãng đãng dương tà,ánh mắt lung
Hồn trôi vô ngại đến vô ngùng
Bỗng dưng đột xuất duyên tương ngộ
Tùng.
Lý Đức Quỳnh

ƯỚC
Ước làm cỏ nhặt ủ mầm nhân
Hòa giữa muôn hoa ngợp nắng ngần
Ngày tháng thung dung tràn mộng thắm
Xuân.
Nguyễn huy Khôi
HẠO KHÍ
Dầm nơi tuyết giá giữa mông lung
Ngạo nghễ cô trung chẳng ngượngi ngùng
Đỉnh thác treo leo vươn dáng thẳng
Tùng!
Nguyễn huy Khôi
Sông chiều
Đông giá, chân ngày xuống hắt hiu
Bụi lòa mặt sóng ngợp sương chiều!
Én Xuân chao cánh xua mây tản
Phiêu...
Nguyễn huy Khôi

NGÀY VA LEN TIN
“yết hậu”
Chúng già ngày ấy, tuổi thành nhân
Nghĩa vợ tình chồng lặng lẽ ngân
Nay được Va len khơi dậy chút
Xuân ,
Trần Như Tùng
XẾ CHIỀU
“yết hậu”
Cảnh già cũng lắm lúc buồn hiu
Ngày vắng cháu con sớm quá chiều
Rỗi rãi ngẫm nghiền quanh một chữ
Phiêu
Trần Như Tùng
BẠN CHĂN TRÂU
“yết hậu”
Tám mươi Mai vẫn đẹp linh lung
Thằng Trúc già hơn ít ngượng ngùng
Cùng rủ nhau đi trơ lại lão
Tùng .
Trần Như Tùng
ĐẾN RỒI
“yết hậu”
Đến rồi thời khắc của thi nhân
Hai số cặp kè ,xướng hoạ ngân
Xanh đỏ vàng bông trao mến tặng
XUÂN
HP
TÀN MƠ
“yết hậu”
Cảnh xưa người cũ đã hoang liêu
Tình đến rồi đi vơí gió chiều
Lác đác hơi sương ,đồi quyện khói
Phiêu
HP
DẪU CHO
“yết hậu”
Dẫu cho gió hú chẳng bung lung
Cổ thụ ngàn năm nỏ ngượng ngùng
Tam sắc vững bền không hạn hữu
Tùng
HỒNG PHƯỢNG

ĐÓN XUÂN
“yết hậu”
Thanh tịnh lưng đồi biệt thế nhân,​
Am Thiền vẳng vọng tiếng chuông ngân,​
Sân chúa đào nở đang chào đón,​
Xuân.​
Mỹ Ngọc
​CHIỀU ĐÔNG
“yết hậu”
Đông lạnh trời buồn cảnh quạnh hiu,​
Chân trời mờ mịt tím mây chiều.​
Lá khô sào sạc bay theo gió,​
Phiêu.​
Mỹ Ngọc
TRƯỜNG LỤC
“yết hậu”
Tuyết đổ cành khô gió lạnh lung,​
Riêng cây trường lục chẳng lùng ngùng.​
Lá còn xanh mướt khoe trong khóm,​
Tùng.​
Nguyễn Thị Mỹ Ngọc-Feb.16/2020.

LỄ TÌNH NHÂN
“Yết hậu”
Nàng thơ muôn thuở trọng thi nhân
Êm dịu dư âm vẫn thoảng ngân
Rót rượu quỳnh tương xin cạn chén
Xuân
NS-CANADA
CHIỀU
“yết hậu”
Ngày đi đêm tới gió hiu hiu
Lửng thửng bên sông ngắm bóng chiều
Lữ khách thả hồn theo sóng biếc
Phiêu
NS-CANADA
BẰNG HỮU
“yết hậu”
Ân tình vốn nặng chẳng lay lung
Tình bạn ngàn năm há ngượng ngùng
Tam hữu trúc mai luôn thắm thiết
Tùng
NS-CANADA
TÌNH YÊU
“Yết hậu”
Thông điệp Tình Yêu rải thế nhân
Tràn lan ái ngữ,tiếng ca ngân...
Ngàn hoa thơm ngát trao tình luyến
XUÂN
Thanh Hoà
CHIA LY
“Yết hậu”
Nắng lụn nương đồi gió hắt hiu
Mỏng manh dải lụa,tắt theo chiều
Còn xa cách mãi,sầu vương vấn:
PHIÊU
Thanh Hoà
NGAY LÒNG
“Yết hậu”
Ngang nhiên trước gió, giữa mông lung
Thách đố phong ba, chả ngượng ngùng
Lừng lững thi gan cùng tuế nguyệt:
TÙNG
Thanh Hoà
CẢNH XUÂN
“Yết hậu”
Trời trong chia cảnh tặng thi nhân
Phú tứ dịu dàng câu trỗ ngân
Săc thắm mai vàng mùa không đổi
Xuân
Đặng Xuân Linh
CHIỀU ĐƠN
“Yết hậu”
Mây trôi lơ lửng ngắm đìu hiu
Góc biển mênh mông ảnh ráng chiều
Lạc cánh chim côi đang lãng vãng
Phiêu
Đặng Xuân Linh
TRI KỶ
“Yết hậu”
Cây lan bám gốc rễ mông lung
Xao xuyến thân cây cảm ngại ngùng
Mai trúc vững bền chung thể chất
Tùng
Đặng Xuân Linh

Ghi chú : của Thầy Đỗ chiêu Đức
* CHIỀU :
Mượn Ý và Lời bài hát "NẮNG CHIỀU" của Lê Trọng Nguyễn.
** KIM THẠCH CHI LAN 金石芝蘭 :
Theo Hệ Từ thượng của kinh Chu Dịch có câu : Hai người cùng đồng lòng thì cái lợi (sự bén nhọn) có thể làm đứt KIM loại; Những lời nói đồng lòng thì có mùi thơm như hoa LAN. Nên ... Kết nghĩa Kim Lan 結義金蘭 là hai người bạn thề cùng đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau như anh em ruột thịt. Ta có thành ngữ Kim Lan Chi Giao 金蘭之交 cũng đồng nghĩa với ...
Kim Thạch Chi Giao 金石之交 : Kim là Kim loại rắn chắc không đổi màu; Thạch là Đá, cứng ngắt và bền vững. Nên Kim Thạch Chi Giao là sự giao tình bền vững và rắn chắc như như vàng như đá vậy.
*** QUẢN BÀO 管鲍 : là Quản Trọng và Bào Thúc Nha theo tích sau đây :
Theo sách Xuân Thu Chiến Quốc, Quản Trọng 管仲 tên là Di Ngô, hiệu là Kính Trọng, người thôn Quản Cốc huyện Dĩnh Thượng. Ông là Tể Tướng nổi tiếng của nước Tề, phò tá và giúp Tề Hoàn Công trở thành một trong Ngũ Bá thời Chiến Quốc. Bào Thúc Nha 鮑叔牙 cũng là một Đại Phu của nước Tề, là bạn tri kỷ của Quản Trọng. Truyện Kể...
Thuở nhỏ, Bào Thúc Nha và Quản Trọng là hai người bạn thân. Bào Thúc Nha rất hiểu về tài hoa của bạn mình. Quản Trọng nhà nghèo nhưng luôn luôn lấn lướt Bào Thúc Nha về mọi mặt, nhưng Bào lại luôn luôn đối xử tốt với bạn mà không một tiếng oán than trách móc.
Lớn lên, hai người cùng làm quan cho nước Tề. Quản Trọng theo phò Công Tử Củ, còn Bào Thúc Nha theo phò người em là Công Tử Tiểu bạch.
Năm 686 trước Công Nguyên, Tề Tương Công mất, cháu là Công Tôn Vô Tri soán ngôi. Mùa xuân năm 685 trước CN, Đại Phu nước Tề là Ung Lẫm giết Công Tôn Vô Tri. Lúc đó Công Tử Củ đang ở nước Lổ, còn Công Tử Tiểu Bạch đang ở nước Lữ. Triều thần quyết định đón hai Công Tử về nước, ai về trước sẽ được nối ngôi.
Nước Lổ phái người đưa Công Tử Củ về nước; còn nước Lữ thì phái người đưa Công Tử Tiểu Bạch về nước. Quản Trọng sợ Công Tử Tiểu Bạch về trước, nên phi ngựa rượt theo bắn một mũi tên, Công Tử Tiểu Bạch giả vờ trúng tên té xuống xe ngựa. Sau đó cùng Bào Thúc Nha rẽ đường tắt về nước trước, lên ngôi nước Tề,chính là Tề Hoàn Công đó.
Lổ Trang Công nghe Công Tử Tiển Bạch đã lên ngôi nước Tề, vô cùng tức giận, cử binh sang đánh nước Tề. Tề đã có chuẩn bị sẳn nên binh Lổ đại bại mà về. Dưới áp lực của nước Tề, Lổ bắt buộc phải giết Công Tử Củ và bắt Quản Trọng trả về cho nước Tề xử tội.
Tề Hoàn Công sau khi lên ngôi, bèn triệu Bào Thúc Nha đến để phong làm Tể Tướng. Nhưng Bào lại từ chối mà còn tiến cử cho người đang ở trong tù là Quản Trọng làm Tể Tướng vì cho rằng Quản Trọng giỏi hơn mình rất nhiều. Trước đây bắn Tề Hoàn Công là vì đang theo phò Công Tử Củ, chỉ là ai vì chúa nấy mà thôi. Tề Hoàn Công nghe theo lời Bào Thúc Nha phong Quản Trọng là Tể Tướng. Nên sau nầy nhờ các sách lược của Quản Trọng mà Tề Hoàn Công mới xưng bá chư hầu.
Về phần Quản Trọng, ông luôn nói với người khác rằng :" Lúc nhỏ nhà nghèo, thường đi buôn với Bào Thúc Nha, tôi ra vốn ít, nhưng chia lời nhiều. Thúc Nha không cho là tôi tham, vì biết tôi nghèo. Tôi bày cách làm ăn cho Thúc Nha bị thất bại. Thúc Nha không cho là tôi ngu xuẩn, mà biết là làm ăn phải có lúc vầy lúc khác. Tôi ra làm quan ba lần đều bị đuổi về ba lần, Thúc Nha không cho là tôi bất tài, mà biết là tôi chưa gặp được thời cơ. Tôi đi đánh trận ba lần, ba lần đều thua chạy trước, Thúc Nha không cho là tôi nhát gan, vì biết tôi còn phải phụng dưỡng mẹ già. Công Tử Củ thất bại bị giết, tôi bị bắt mà không dám hy sinh vì chủ, Thúc Nha không cho tôi là kẻ vô sỉ, vì biết rằng tôi còn đợi dịp để thi thố tài năng. Ôi, Sanh ra tôi là cha mẹ tôi, nhưng hiểu được tôi thì chỉ có Bào Thúc Nha mà thôi !".
Khi Quản Trọng sắp chết. Tề Hoàn Công hỏi : Bào Thúc Nha có thể thay thế làm Tể Tướng không ? Quản Trọng đáp : Không được ! Bào Thúc Nha là người thiện ác phân minh, không thể bao dung cho kẻ xấu được. Nếu giao cho quyền bính trong tay, chẳng những có hại cho chúa công mà còn có hại cho chính bản thân Thúc Nha nữa ! Bào Thúc Nha nghe biết chuyện nầy, chẳng những không trách Quản Trọng không tiến cử mình, mà còn rất cảm kích vì biết bạn rất hiểu mình nên không muốn hại mình phải mang họa vào thân.
Quả là hai người bạn TRI KỶ với nhau : Người nầy hiểu rõ người kia và người kia cũng rất hiểu rõ người nầy. Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng đã ca ngợi tài của Quản Tử (Quản Trọng) như sau :
Lượng gã Bạch sinh nào có mấy,
Tài người Quản Tử có đâu nhiều !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*