CÓ MỘT LOÀI HOA
Phóng tác theo bài
“Hoa sen trên tuyết”
Bản dịch của Nguyên Phong.
Mênh mông trời xứ
tuyết
Phong kín bụi
sương mờ
Lung linh màu diễm
tuyệt
Thắp sáng bên trời
thơ.
Bóng ai nhòa
sương cát
Hồn ai chìm biển
sâu
Thời gian màu đổ
nát
Đời muôn hướng về
đâu ?
Lối xưa màu cỏ
biếc
Đá phơi nẻo tà
dương
Ai hay đời sinh
diệt
Dấu rêu nhạt chiều
buông.!
Tìm đâu trong cuộc
vô thường
Ta qua mấy nẻo
trời sương luân hồi.
Bên trời đầy gió
bụi
Bên đường đầy lệ
sương
Một cành hoa nở
vội
Màu trắng của tình
thương.
Nhưng lòng hoa
không héo
Vì là hoa vô
danh
Mùi hương về khắp
nẻo
Miền thanh khiết
tinh anh.
Hoa nghe gió gào
thét
Cuồng nộ giữa
mênh mông
Lặng thầm trong
sương cát
Mây trời trong mắt
trong.
Vô thường giọt lệ
hư không
Tâm kinh vẫn rót
theo dòng thời gian.
Tình của hoa
muôn thuở
Lòng của hoa
khơi vơi
Lời kinh hoa vẫn
nở
Thắp sáng mọi
phương trời.
Kinh truyền từ
cát bụi
Tâm truyền về
phương tâm
Hạt mù sương
chim gọi
Mắt xanh miền xa
xăm.
Bây giờ màu
sương cát
Là hương hoa cuộc
đời
Bây giờ miền ảo ảnh
Là tình thơ muôn
nơi.
Từ trong hạt bụi
luân hồi
Đã nghe sinh diệt
nẩy chồi vô ưu.
Ai hay trong kẻ
núi
Đường mây phủ mờ
xa
Tháng ngày quên
đếm tuổi
Có người ngồi
làm Hoa.
Chung quanh mây
dệt lụa
Lòng người giữa
hư không
Tiếng mõ hòa kinh
tụng
Về phương trời
mênh mông.
Có một loài chim
nhỏ
Bên cửa động
nghe kinh
Hồn xanh màu cỏ
biếc
Nở nụ cười tâm
linh.
Ngàn xưa ai đã
vô tình
Làm xao ánh nguyệt
gập gềnh lối qua.
Tay góp ngàn
sương lại
Long lanh mười
phương trời
Tay góp ngàn
hương lại
Cho lòng về muôn
nơi.
Mắt ai rơi hạt bụi
Lệ ai sầu mênh
mang
Cùng người xem
mây nổi
Trên đường về
bình an.
Ngàn phương trời
kinh mở
Trong lòng người,
lòng hoa
Chim về nghe
hương cỏ
Trong lòng đời
bao la.
Từ ngàn xưa, tuyết
là hoa
Đến ngàn sau vẫn
một tòa sen thiêng.
MẶC PHƯƠNG TỬ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*