THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2018

MƯA THU


THƠ XƯỚNG HỌA
Thanh Hòa & Thi Hữu

MƯA THU
Dai dẳng lắt lay những giọt buồn
Tâm tư trĩu nặng ngắm mưa tuôn
Hằng năm mùa tới không cùng nhịp
Mỗi độ thu về cũng hệt khuôn
Xót lá lìa cành xa cách cội
Thương hoa rã cánh  biệt ly nguồn
Ngày đi quá vội hoàng hôn xuống
Hiu hắt heo may, giá lạnh hồn.
Thanh Hòa
BÀI HỌA
THU BUỒN
Lê thê rả rich cảnh mưa buồn
Giọt giọt vỗ đều, nước mãi tuôn
Năm trước nắng mưa đùa lỗi nhịp
Mùa này thời tiết giỡn y khuôn
Nên khôn cảm ngắm rừng thay sắc
Cũng khó thương xem lá trở nguồn
Ảm đạm trời cao mây xám nhắt…
Mùa thu lắng tịnh, khép tâm hồn…
CAO BỒI GIÀ
MƯA THU
Rả rich mưa thu, giọt lệ buồn
Nhớ nhung năm tháng, mạch sầu tuôn
Bóng ai chiều xuống, phai mờ ảnh
Vầng nguyệt đêm tàn, lạnh lẽo khuôn
Bạn cũ người xưa, đâu khác cội
Sông dài biển rộng, chẳng quên nguồn
Mấy mùa lá úa, màn sương lạnh
Đơn lẻ quạnh hiu,một mảnh hồn
Thanh Trương
THU HÉO
Mưa thu rả rích thấu tâm buồn
Khóe mắt rưng rưng ứa lệ tuôn!
Phúc được bạn bầu gìn tín nghĩa
May nhờ con cháu giữ lề khuôn.
Đau mùa bão lũ cây lìa cội
Xót cảnh suối xô nước bỏ nguồn(!)
Đời loáng bóng câu vèo cửa sổ
Tâm tư day trở héo khô hồn!
Nguyễn Huy Khôi
CHIỀU THU MƯA
Thánh thót mưa thu thả giọt buồn
Nghe chiều lặng lẽ nhớ nhung tuôn
Muôn trùng cách biệt mờ nhân ảnh
Vạn dặm xa xôi nhạt thước khuôn
Cám cảnh mai gầy mơ bến cội
Dung thân liễu úa mộng nhánh nguồn
Bên thềm lặng lẽ ôn xuân cũ
Ngõ trúc mây giăng xám xịt hồn
Hương Thềm Mây
GIỌT BUỒN ĐÊM THU
Thao thức từng đêm gặm nỗi buồn
Mưa sầu rả rích giọt đều tuôn
Hơi sương lành lạnh len khe áo
Ngọn gió rì rào đập cửa khuôn
Tưởng kẻ thay đò quay lại bến
Ngỡ ai lạc lối trở về nguồn
Nhưng không ! Chỉ có vầng trăng úa
Chia sẻ ưu tư trĩu nặng hồn..
Sông Thu
NHẮN BẠN...
Mưa rơi tí tách chẳng chi buồn!
Gội rửa ưu phiền mặc nước tuôn
Một kiếp lang thang nào trách phận
Bốn mùa luân chuyển đã thành khuôn
Bơ vơ xứ lạ hoài yêu tổ
Khắc khoải niềm riêng vẫn nhớ nguồn
Nhắn bạn cùng ta về chốn cũ
Mình nghe nhịp võng đắm say hồn!
Như Thu
MƯA BUỒN
Mưa thầm rả rích giọt sầu tuôn
Gió thổi hoa bay gợi tiếng buồn
Mộng mãi quê hương còn giữ nét
Mơ hoài đất biển  chẳng thay khuôn
Lòng đau nhớ rõ ngày xa bến
Dạ tủi quên sao cảnh lạc nguồn
Lệ ướt sân vườn bong bóng vỡ
Chiều nay ngớ ngẩn lạnh tê hồn
Minh Thuý
THU NHỚ
Mùa thu rất đẹp lẫn se buồn
Gợi nhớ quê nhà nước mắt tuôn
Áo lạnh khăn quàng thi thố  sắc
Lá vàng  diệp đỏ bước lên khuôn
Hoài mong trở lại nơi sinh quán
Ước muốn quay lui chốn mở nguồn
Gió rít mưa rơi lòng thắt thẻo
Tình thu tràn ngập cả tâm hồn !
THIÊN HẬU
MƯA THU VỪA QUA
Thời tiết vừa qua thật quá buồn
Mưa dồn sầm sập nước trời tuôn.
Hạt ngâu thong thả tô tươi cảnh
Giọt bão dập dồn té vỡ khuôn.
Lũ quét, đất xô tàn lắm chốn
Nhà tan, ruộng nát khổ bao nguồn.
Đâu còn thơ mộng ngày thu nữa
Khúc điếu xin dâng bất hạnh hồn .
Trần Như Tùng
NIỀM THU
Thu nén vào sâu vạt tuổi buồn
Khơi dòng nhung nhớ mạch ngầm tuôn
Bèo trôi nước cuốn ngày thoi dệt
Lá rụng hoa tàn cảnh rập khuôn
Ước nắng quê người tan bọt biển
Thành mây cố quận hóa mưa nguồn
Đời không chốn hẹn mùa xuân thắm
Khoảng trống vô biên đến rợn hồn !
Lý Đức Quỳnh
VỌNG LỜI QUÊ HƯƠNG
Lời ca cổ vọng giục thêm buồn
Lại khiến mây trời buốt giọt tuôn
Để cánh hồng kia đành héo nhị
Cho vành nguyệt ấy phải mờ khuôn
Tình sâu xích lại lùa sương giá
Nghĩa nặng dò chi đến ngọn nguồn
Xóm cũ lòng vương cùng mở cuộc
Vào xây thắng cảnh rạng tâm hồn
Phạm Duy Lương
NHÀN TẢN NHƯ SƯƠNG
Mái rạ hắt hiu tỏa khói buồn
Chuyển mùa đổi tiết cứ như khuôn
Sáng lên vần vũ làn mây bủa
Chiều xuống bồng bềnh dải nước tuôn
Đã biết phù sa về bến bãi
Thì xem cát bụi biệt khe nguồn
Ở đi nhàn tản như sương gió
Thì chẳng cần chi pháp gọi hồn
Như Thị
MƯA THÁNG MƯỜI...
Đừng hỏi vì sao mắt đẫm buồn
Tháng mười ray rức giọt sầu tuôn
Lá vàng trước ngõ vừa phô sắc
Gió lạnh bên đồi đã nhập khuôn
Bếp lửa bập bùng... vương vấn ảnh
Mưa thu thánh thót ...sắt se hồn
Bao năm cách biệt rồi anh nhỉ?
Mà nhánh sông xưa vẫn nhớ nguồn !
Thy Lệ Trang
ĐÃ CÓ NIỀM VUI
Vạt nắng chiều thu gợi nỗi buồn
Cố ngăn không để giọt sầu tuôn
Thuyền xưa thuở ấy còn thương bến ?
Bóng cũ ngày nào vẫn giữ khuôn ?
Dẫu khó dường bao, không đổi dạ
Dù sang thế mấy, chẳng quên nguồn
Quê người vất vả dài năm tháng
Đã thấy niềm vui lén nhập hồn
Thục Nguyên
THU MƯA GỌI HỒN
Thu mưa tí tách gợi thêm buồn
Tâm sự lòng ta cứ mãi tuôn
Thuở trước tình quê lai láng cội
Bây chừ vận nước tái tê nguồn
Tổ tiên khó nhọc xây bờ cõi
Con cháu lao đao giữ nếp khuôn
Lịch sử Lạc Hồng luôn quật khởi
Tự hào dân tộc thấm vào hồn
songquang
THU TẢN MẠN
“Thuận Nghịch Độc”
Thuận độc:
Ơi em lạnh sớm gió mưa buồn
Nặng hạt âm vang xối xả tuôn
Tơi tả rụng trầu xơ xác lá
Rách bươm đọt chuối rập như khuôn
Phơi cây mát bóng thu vàng cội
Xoáy nước tràn giang nắng thượng nguồn
Lời nói dịu êm nghe mát dạ
Chơi hay xướng họa thích nâng hồn
Nghịch độc:
Hồn nâng thích họa xướng hay chơi
Dạ mát nghe êm dịu nói lời
Nguồn thượng nắng giang tràn nước xoáy
Cội vàng thu bóng mát cây phơi
Khuôn như rập đọt chuối bươm rách
Lá xác xơ trầu rụng tả tơi
Tuôn xả xối vang âm hạt nặng
Buồn mưa gió sớm lạnh em ơi
Mai Xuân Thanh-Ngày 16/10/2018
TƠI TẢ ….
Đương nhiên chẳng hiểu cớ sao buồn
Vướng mắc tình sầu cảnh nước tuôn
U uẩn ngập tràn cho giống phép
Sầu tư lắng đọng rập như khuôn
Nhìn cây héo úa xa chùm gốc
Thấy lá vàng hoe cách ngọn nguồn
Hoa tả tơi vùi trong gió cát
Mây Thu tím ngắt, lạnh tâm hồn.
Paris 10/2018TRỊNH CƠ
MÙA THU
“Thuận nghịch độc”
Đọc xuôi:
Mùa thu đất ẩm ướt mưa buồn
Bạn nhớ tình xưa mắt lệ tuôn
Chùa nhạc yêu thương người ước mộng
Hát bài tha thiết kẻ lên khuôn
Chua chanh nước đá trong mầu ngọc
Chát chuối nương cao mát mạch nguồn
Mua trái cây tươi xanh đắt giá
Khua chuông đánh trống cúng cô hồn
Đọc ngược:
Hồn cô cúng trống đánh chiêng khua
Giá đắt xanh tươi cây trái mùa
Nguồn mạch mát cao nương chuối chát
Ngọc màu trong đá nước chanh chua
Khuôn lên kẻ thiết tha bài hát
Mộng ước người thương yêu nhạc chùa
Tuôn lệ mắt xưa tình nhớ bạn
Buồn mưa ẩm ướt đất thu mùa
MAI XUÂN THANH
HƠI THU
Bạn ơi tôi muốn tránh cơn buồn
Nhưng đọc Thu Mưa lệ lại tuôn
Cứ tưởng mùa sang thì ấm tổ
Nào hay nước đổ lạnh sầu khuôn
Bao lời châu rắc lên thơ Ngọc
Bấy ý hoa rơi trước cội nguồn
Xướng họa bên ly hoàng cúc tửu
Người về nhặt nắng ủ êm hồn
CAO MỴ NHÂN
TIẾNG RAO ĐÊM
Nhìn em thất thểu vất vơ buồn
Côi cút bơ phờ ngấn lệ tuôn
Thương thuở cô nhi về nhập cuộc
Nhớ thời quả phụ bước vào khuôn
Ngậm ngùi mấy độ rời quê quán
Luyến tiếc bao phen biệt cội nguồn
Mòn mỏi hằng đêm rao khắc khoải
Đêm khuya mường tượng giấc ru hồn
Như Thị
THU CÔ ĐƠN
Thu tới tâm tư nặng trỉu buồn
Lạc loài chiếc lá lặng sầu tuôn
Nghẹn ngào nổi nhớ mang cùng dấu
Thổn thức niềm đau bước rập khuôn
Chờ đợi mỏi mòn cơn nắng quái
Ngóng trông khắc khoải giọt mưa nguồn
Chập chùng biển nhớ màu sương khói
Gió chở heo may lạnh buốt hồn
Toronto 11/12/2018-Nguyên Trần 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*