THƠ XƯỚNG HỌA
Trúc Lệ & Thi Hữu
TỰ THÁN !
Lần trang quá khứ
nhớ xa xưa...
Buồn vẫn theo ta
đến tận giờ !
Nửa kiếp đã đành
thân sống gửi.
Trăm năm khôn nhẽ
cảnh ăn nhờ.
Bút gầy luống ngại
dòng năm tháng.
Áo mỏng thêm gờm
chuyện nắng mưa.
Lệ nến đêm đêm sầu
nhỏ giọt...
Mỏi mòn đến cả mảnh
tình thơ !
Trúc Lệ - Trần Lệ Khánh.
TỰ THÁN
Chao ôi! nhớ lắm những ngày xưa
Kỷ niệm buồn vui mãi đến giờ
Anh kiệt sa cơ, không lối thoát
Lính già lở vận, chẳng nơi nhờ
Xuân về thoi thóp, tìm cơm áo
Đông đến đắm chìm, gội gió mưa
Tuổi hạc sẻ chia bên chén rượu
Nổi niềm trao gữi mấy vần thơ.
Thanh Trương
Chao ôi! nhớ lắm những ngày xưa
Kỷ niệm buồn vui mãi đến giờ
Anh kiệt sa cơ, không lối thoát
Lính già lở vận, chẳng nơi nhờ
Xuân về thoi thóp, tìm cơm áo
Đông đến đắm chìm, gội gió mưa
Tuổi hạc sẻ chia bên chén rượu
Nổi niềm trao gữi mấy vần thơ.
Thanh Trương
TỰ SỰ
Ngàn trùng ảm đạm
quánh buồn xưa
Thả giọt hoang
vu rớt xuống giờ
Nắng rọi hoàng
hôn thầm bóng gửi
Tình ôm nhật
nguyệt ấm tay nhờ
Tiêu huyền lá rụng
đau cài gió
Sóng nhạc đêm
tàn lạnh trốn mưa
Cổ độ sông dài
trôi lóng ngóng
Mơ màng xếp chữ
ngỡ còn thơ…
Lý Đức Quỳnh
MƠ TƯỞNG
Say gót tang bồng
dạo chốn xưa
Thuyền ai gác
mái tự bao giờ?
Sông sâu bến lạnh
ân cần hỏi
Khách lạ miền xa
bối rối nhờ
Người ở phương nầy
luôn ngại tuyết
Bậu về nơi ấy
hẳn còn mưa?
Canh tàn thao thức
rồi mơ tưởng...
Chóng được quay
về với tuổi thơ!
Như Thu
ĐÁNH MẤT NÀNG THƠ ...
Cả đời mãi nhớ
chuyện ngày xưa
Ray rứt tim ta đến
hiện giờ
Phiêu bạt giang
hồ thân trú tạm
Lang thang sông
núi mạng nương nhờ
Trầm buồn hiu hắt
khi trời nắng
Lạnh buốt âm thầm
lúc gió mưa
Quên lãng thi ca
cùng kỷ niệm
Biết bao giờ trở
lại hồn thơ ?
TRỊNH CƠ Paris (31/03/2018)
KỶ NIỆM THÀNH THƠ
Biết bao kỷ niệm
chuyện tình xưa
Thường rối lòng
ta tự bấy giờ
Bến đục đò xuôi
đành phải chịu
Dòng trong thác
ngược biết đâu nhờ
Tim rêm người xẻ
khô đường máu
Lều rách mình
khơi đẫm giọt mưa
Một thoáng bùng
lên rồi chợ tắt
Vẫn còn kịp gỡ dệt
thành thơ .
PHAN TỰ TRÍ (31/03/2018)
TỰ RU
Hồi ức đong đầy
tự thuở xưa
Theo nhau nỗi muộn,
hẹn bây giờ
Huyễn mơ muôn nẻo
hồn bay lạc
Buồn tủi bao năm
kiếp sống nhờ
Thẹn lắm đâu còn
gan đốt lửa
Tiếc rằng chẳng
mãi tuổi vầy mưa
Thôi thì nhìn lại,
đời nghiêng xế…
Gửi gắm lòng
mình thẳm ý thơ…
CAO BỒI GIÀ
GẮN BÓ
Lòng hoài nhớ lại
những ngày xưa
Kỷ niệm khôn
phai tự bấy giờ
Hẹn ước một lời,
duyên gởi gấm
Thủy chung trọn
kiếp, phận nương nhờ
Đường đời sánh
bước say tình mộng
Năm tháng kề vai
vượt gió mưa
Tử biệt chỉ là
trong cõi tạm
Sẽ cùng tung
cánh giữa trời thơ.
Sông Thu
Mãi đơn côi
Ngày đó xa rồi,
hẳn chuyện xưa?
U sầu trạnh nhớ
quãng đời thơ...
Bơ vơ lạc lõng
thân bèo dạt
Buồn tủi cô đơn
kiếp sống nhờ
Dẫu cố qua cơn
vùi dập gió
Mà nào thoát cảnh
dãi dầu mưa
Hắt hiu nến cạn
khô dòng mực
Mòn mỏi đêm thâu
tự bấy giờ.
Thanh Hoa
BUỒN TÂM SỰ
Sông dài bãi vắng nắng vàng xưa
Người vẫn xa xôi mãi đến giờ
Gầy guộc yêu thương đâu chốn tựa
Bẽ bàng luyến nhớ nỏ nơi nhờ
Canh tàn bút lạnh ngày đông bấc
Nến lụn hồn thu tháng nắng mưa
Heo hút trang đời duyên phận hẩm
Lòng sầu tâm sự gửi vào thơ!
Hương Thềm Mây-(GM.Nguyễn
Đình Diệm)