THÁNH THIỆN
Dù mắt em chẳng còn long lanh sáng.
Dù môi em đã nhạt nét tươi hồng.
Nhưng ai chẳng mất đi một thời xuân
sắc?
Còn lại chăng là ở một tấm lòng.
Ta lãng tử giữa khung trời lận đận
Ngựa sông hồ cũng mỏi vó đêm nay
Em thánh nữ từ vườn Tây Vương Mẫu
Vói nhặt vần thơ nên trần thế lạc
loài!
Mặc dòng đời bên trong, bên đục,
Mặc người đời ai tỉnh, ai mê.
Ta chỉ biết tình em là trăng lành
mật ngọt,
Dù trăm năm hoa nở muộn đường về!
Suối tình em là sông yêu lai láng
Cho vườn ta hoa lá chợt huy hoàng
Bao cay đắng đời ta, em nốc cạn
Chừa chút hương nồng cũng đủ ấm
giang san!
Kha Tiệm Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*