DỞ DANG
BÀI XƯỚNG
Nều biết tình ta đã dở dang
Chàng về đò dọc thiếp đò ngang
Sông xưa lơ lững vầng trăng thắm
Bến cũ còn vương đoá mộng vàng
Cuốc giục khơi thêm giòng lệ rớm
Ve sầu gợi tủi nỗi thương mang
Ai xui duyên nợ mình không trọn
Loan phụng chừ đây kẻ một đàng
Trần Ngộ (Lâm Đồng )
BÀI HỌA
TÌNH YÊU THỜI @
Còn yêu gắn bó ghét thì dang
Nhan nhãn khắp nơi chuyện trái ngang
Chỉ thấy dân tình đua vật dục
Tìm đâu đạo nghĩa ước mơ vàng
Bày trò sống thử gây ra hoạ
Khiến cảnh dính bầu lệ ứa mang
Thời đại a còng - thôi hết cỡ
Bầy đàn ô hợp chẳng phân đàng
Hồ Trọng Trí
GỌI ĐÒ
Một mình trên bến, cánh tay dang
Trong buổi chiều tàn ta ghé ngang
Con nước lô xô bờ cỏ thấp
Chiếc thuyền ẩn khuất bãi lau vàng
Gọi hoài gọi mãi, đò không tới
Đợi mỏi đợi mòn, tay xách mang
Sầm sập mưa tuôn, trời tối sẫm
Đêm nay chịu ướt ngủ bên đàng.!
Sông Thu
DỞ DANG
Hiu hẩm thôi đành chịu dở dang
Quay chèo tội lắm phút sang ngang
Cổ cao nắng dãi thôi đeo ngọc
Đầu bạc sương phơi hết dát vàng
Cá quẫy bèo tan hơi thở vướng
Trăng tàn mây lặng giọt tình mang
Ầu ơ …phận gái mười hai bến
Cầm sắt trời trao cũng lắm đàng.
Phan Tự Trí (Biên Hòa)
PHẢI CƯU MANG
Đi đường phúc họa dễ chen ngang
Chọn lựa sao cho thuận bước đàng
Ngày tháng vun trồng gieo mộng thắm
Bao năm tô điểm dệt duyên vàng
Nào ai đưa đến đời ly biệt
Kẻ nỡ buộc vào kiếp dở dang
Cuộc thế đôi ta đành hứng chịu
Tình đời bạc bẽo phải cưu mang
Hồ Hắc Hải
CHUNG THỦY!
Từ độ xa người mặc nắng dang
Ngậm ngùi đưa tiễn buổi sang
ngang
Bến chờ trăng lội ru tình cũ
Sông đợi sóng chao múc ánh
vàng
Nỗi nhớ bồi hồi càng khắc
khoải
Niềm mong lẩn quẩn cứ mênh
mang
Dập dềnh thao thức cùng con
nước
Một dạ thủy chung chẳng điệu
đàng
Lê
Đăng Mành
ĐÃ TỪNG DỞ DANG
Đã
chịu một lần dở cõng dang
May
sao đò dọc đụng mành ngang.
Lô
xô duyên nợ buông dây thắm
Líu
ríu tằm tơ nối chỉ vàng.
Nàng
bảo số nàng giờ mới đứng
Hắn
rên phúc hắn mãi xin mang.
Chuyện
này có vẻ như đùa vậy
Hai
ngả cô đơn thuận nhập đàng !
Trần Như Tùng
VÒNG THÂN ÁI
Nối vòng độ lượng rộng tay dang
Ôm ấp đời nhau những trái ngang
Chia sẻ khi tình qua đượm thắm
Ủi an lúc tuổi đến hanh vàng
Dù rằng quả gặt duyên đành nhận
Dẫu biết nhân gieo nghiệp phải mang
Cơ nhỡ chúng mình ân ái cũ
Đành sao oán thán mãi chia đàng !
Lý Đức Quỳnh
GIẤC MƠ VÀNG
Phụng, loan rã cánh trước thiên đàng
Một mối tình sầu đã trót mang
Muôn thuở phu thê cầu lỡ nhịp
Ngàn năm chồng vợ số sang ngang
Thôi thì biết phận duyên không thắm
Đừng để sau này kiếp dở dang
Thao thức năm canh vừa chợp mắt
Bỗng đâu hiện rõ giấc mơ vàng.
Huy Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*