THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

THƠ XUÂN-MẶC PHƯƠNG TỬ



BƯỚC XUÂN PHƯƠNG!

Khi cây mai vàng chưa kịp đưa hương
Và bờ cỏ đương đổi màu hoang tái
Bóng chiều nghiêng cánh én còn ái ngại
Vẫn nghe lòng vời vợi bước xuân phương.

Ý vị mùa xuân
Tìm ở đâu ra ?
Có phải bên cánh Hồng hoa tiếu nụ
Hay sặc sụa tiếng cười quanh tiệc rượu
Sắc màu giả tạm vội phôi pha !

Nghe đâu đây xuôi ngược bước xôn xao
Cố tìm một niềm vui trong xuân tứ
Có hay đâu lá vàng rơi lối cũ
Để đẹp màu lộc nhú biếc chồi cao.

Khi câu thơ thắp sáng giữa trang thơ
Đâu chỉ sáng riêng hồn con chữ
Mà vẫn sáng giữa ngàn hoa cỏ chứ
Giữa lòng đời còn tối vạn niềm đau !

Có bao nhiêu thủ tục  đón mùa xuân?
Bề bộn quá những tháng ngày xa ấy !
Nơi lối nhỏ rũ màu sương bụi đấy
Xanh hồn rêu theo bờ cõi thanh tân.

Chả phải tìm đâu,
Khi con tim là nụ xuân hồng !
Không đợi nén hương giao thừa,
Câu thơ bay vút.

Mai chưa kịp nở,
Cỏ chưa viền lục.
Nhưng lòng xuân có bao giờ chấm dứt
Tình mênh mông
                           Xuân trải bước mênh mông.                          
                    
                     Mặc Phương Tử

 
T ÌNH XU ÂN
  
Mùa xuân nào thật sự, nầy em !
Khi cuộc sống còn nhiều phía trước…
Ta cặm cụi những điều mơ ước
Để làm cho hiện thực trái tim.

Thời gian qua nhanh như sức bật
Dõi lòng theo bao cuộc đời thường
Đường nhân thế trăm năm tất bật
Đến nhau cùng trải mộng yêu thương.

Khi vượt qua khoảng trời gió bụi
Cần tìm chi những đóa hoa hồng
Dù lan huệ hay cúc mai… gì nữa
Đâu đủ làm mùa xuân mênh mông.

Những hương ấy
Lòng ta sẵn có
Mơ chi em, ảo tưởng xa xôi
Có khi một chút hương hoa cỏ
Chở cả mùa xuân đến với đời.
                                                                Mặc phương tử

EM CÓ HAY !

Em có hay,
Những chiếc lá thức trên cành
Cây chuyển mạch
Dòng đời thay sắc áo
Hoa đương nụ dưới ngàn sương huyền ảo
Cánh chim vê
Chở trĩu ước mơ xanh.

Em có hay,
Giấc mộng cũ tàn phai
Đã rũng xuống muôn ngả đời bão nổi
Những mảnh vỡ hồn đen như khép vội
Bên sắc màu thế kỷ nối đường bay.

Em có hay,
Từng nhịp đập yêu thương
Lệ đã ráo
Mắt nhìn quanh bốn phía
Những vết đau khi vá bằng nhân nghĩa
Liêm khiết tình người tỏa sáng quê hương.

Em có hay,
Giữa bao lớp bụi thời gian
Vẫn lay động niềm yêu nơi cây cỏ
Khi thắp sáng trong tình người đây đó
Mùa xuân về
Đâu đợi cánh mai vàng !...
                                                        Mặc Phương Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*