BUỒN
VUI
CHO
TRÓT NỤ CƯỜI
Lối xưa gió quạnh buồn
tênh
Bềnh
bồng mây nổi
Chiều
lênh đênh chiều.
Ta
ngồi tựa bến cô liêu
Nghe
thầm tiếng cát bụi đìu hiu qua.
Ta ngồi đối diện
cùng ta
Đời thực hư, bóng chỉ là gió sương
Não nề dù đã trăm đường
Nát nguồn lệ cũ, còn phương tâm hồng.
Qua con phố nhỏ tàn
đông
Nghiêng nghiêng vạt nắng còn hong cuối ngày
Bến đời sương gió
chiều nay
Sầu tuông gác lạnh xuống đày đọa xưa.
Thế rồi đời vẫn sớm
trưa
Ta-người cùng cạn chén mùa hợp tan
Thanh âm còn một
cung đàn
Nỉ non từ thuở sầu hoang kiếp người.
Mùa xuân nào đi qua
tôi !
Buồn vui cho trót nụ cười tử sinh./.
CHẲNG
LÀ CHI
Thật
tình, những muốn quên thôi
Đến
chi xuân để lòng bùi ngùi thêm
Đầu nguồn lệ cạn dòng
tim
Nên
ta lặng lẽ bên thềm vó câu.
Từ xa xưa, thiên cổ sầu
Rót
đau thương xuống dáng màu thời gian
Gió hiu hắt buổi đông
tàn
Nát
chiều hoài niệm đi hoang thuở nào.
Nỗi buồn cát bụi lao xao
Đời
tô thêm những sắc màu ảo hư
Đất trời mộng đã hoang
vu
Nên
mùa xuân cũng vội từ giã qua.
Ta còn gì ở trong ta
?
Mảnh linh hồn dại chiều xa dáng gầy!
Ta còn gì ở nơi đây ?
Trong thơ và ý xuân nầy… mà thôi !
Đã đành xuân của đất
trời
Chẳng là chi, nếu tình người vô luân !
MẶC PHƯƠNG TỬ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*