THƠ XƯỚNG HỌA
Mặc Phương Tử & Thi Hữu
MUÔN NGÃ ĐI-VỀ
Tặng : Kha Tiệm
Ly, Nhã My
Ca Dao, Lê Đăng Mành cùng quý thi hữu thơ
Đường.
Dâu bể đôi bờ đường thế nhân
Lãng du chừ, trót cuộc phong trần !
Thuyền về bụi vẳng chiều sương rụng
Trăng lạnh non ngàn lệ đá ngân.
Người thấy bâng khuâng trăm cánh mộng
Ta nghe xao xác một mùa xuân.
Mới hay đời vẫn mênh mông quá... !
Muôn ngã đi-về một vết chân.
South Dakota, tháng 3 2019.
MẶC PHƯƠNG TỬ
BÀI
HỌA
CÓ DỪNG CHÂN?
Sang giàu, khốn
khó cũng phàm nhân
Tứ đại thầm mơ
giữa bến trần
Mấy phút nhìn
tâm rời vọng khởi
Bao ngày đối cảnh
đợi chuông ngân
Nhởn nhơ đàn bướm
vui mùa hạ
Rực rỡ hoa đào cảm
tiết xuân
Viễn khách lang
thang miền giá lạnh
Khi lòng mỏi mệt
có dừng chân?
Như Thu
MỘT CÕI ĐI VỀ
Ai đã đọc rồi
sách thánh nhân
Thì nên giữ trọn
tấm lòng trần
Phù du cõi thế
là hư ảo
Vật chất kim tiền
vọng tiếng ngân
Ta mãi loanh
quanh vòng tục lụy
Thoáng qua năm
tháng của thời xuân
Mới hay tất cả đều
là mộng
Cát bụi tìm về
chẳng vướng chân...!!!
Lá úa /21/3/2019
VUI CUỘC ĐẾN ĐI
Đang là chung bước với tha nhân
Thì hãy an vui kết bụi trần
Lặng lẽ mà nghe lời khói thở
Âm thầm để biết giọng sương
ngân
Kìa mây nhàn tản dầm màu tuyết
Đây nước yên hàn tẩm sắc xuân
Đi..ở,đến…về thường nhã độ
Bên người đằm thắm chẳng cuồng
chân
Lê Đăng Mành
TÔI CÒN…
Sâu lòng khát ái
ủ mầm nhân
Dục vọng tùy
miên hiện thế trần
Trí vẽ huyền âm
cuồng ngựa giục
Tâm vời huyễn tượng
loạn triều ngân
Hoang mang lửa đốt
tìm trăng hạ
Thảng thốt đông
gào gọi chuyến xuân
Bạc trắng sương
vờn mây khói lạnh
Tôi còn ngỡ dấu ảo
mờ chân !
Lý Đức Quỳnh
GẮNG HỌC NGƯỜI
Gửi tặng bạn Người
, những đại nhân
Dòng dòng gan ruột
ngự dương trần.
Hồn thơ tinh tế
câu vần đọng
Ý tứ cao thâm nhạc
ngữ ngân.
Khúc khúc luôn
phô hương trái ngọt
Mùa mùa đều nở sắc
hoa xuân.
Dù cơm chưa đủ
mình tâm đắc
Gắng chạm tay
vào mĩ thiện chân .
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*