THƠ KHÔNG MÙA!
Chiều đã kéo mây về phơi chóp núi
Mà ta còn lầm lũi ở trần gian
Ôm hơn thua để phỏng tay trần trụi
Đâu biết đời tan hợp tợ khói giăng
Hãy để thơ chơi giữa miền thường tại
Tung chân thật thôn tính hết dối gian
Dẫu nghiên lệch mực khô câu rớt vận
Cũng chẳng cầu phủi sạch bụi trầm luân
Hãy để thơ chia với đời khốn khổ
Nghe lũ chà nhức nhối tước thềm thơ
Sông đã toạc còn ném màu ảm đạm
Bởi hận cừu giành giựt giữa dù ô
Để thơ tuôn mặc đông mùa tê tái
Vần nứt tươi roi rói với tháng ngày
Dẫu chiều bủa hắt hiu nhòe mái rạ
Chẳng vọng cầu lấp liếm phía tương lai
Thơ bước thẳng không hít hà luồn cúi
Để tung hê như lủ quỷ yêu ma
Thơ thong dong dù phên bừng tơi tả
Cứ tiêu pha cho hết cuộc yên hà
Cõi thơ xưa hào quang còn rực rỡ
Như Chu Thần Hải Lượng với Bỉnh Khiêm
Vẫn vòi vọi cùng tầng trời Văn hiến
Mà cội ấy- đâu thơ đạo đảo điên ...?
Thơ nuôi tâm như máu nuôi xương thịt
Bồng bềnh trôi nhưng vẫn cứ trạm nhiên
Mùa thì thay, xin thơ luôn phục vị
Cho cảo thơm tỏa mãi nét uyên nguyên!
Lê Đăng Mành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*