Như Thị, Sông Thu, Hải Rừng, Nguyễn Đình Diệm,
Phan Tự Trí,Như Thu,Thy Lệ Trang,
Liêu Đình Tự, Trần Như Tùng,Hoành Trần,Thanh Hòa, NSCANADA,Phạm,Kim Lợi,Hồng Phượng,
MƯA HUẾ
“Vần trắc”
Xối xả mưa dầm đau đất Huế
Mây giăng vần vũ hoài như thể…
Ăn xin rúm ró núp Bà Tuần*
Hành khất chơ vơ nhờ Phủ đệ
Văn Thánh truyền bia khí phách ôn
Thái hòa độc quyển thanh danh Mệ
Cột cờ chứng kiến ngọn vô thường
Bến ngự lạnh lùng chan ngấn lệ
Như Thị
*Trường Bà Tuần tức là rạp hát Đồng Xuân Lâu
Vị trí cùa nó nằm trên đường Ngã Giữa (sau này là đường
Gia Long – Phan Bội
Châu thời trước 75), nhìn qua đường là một con hẽm trổ ra đường Huỳnh Thúc
Kháng dọc bờ sông Đông ba ( dân Huế quen gọi là đường Hàng Bè vì có nhiều nhà
bán lồ ô kết thành bè dưới sông.)
**“Mệ” phát sinh từ thời Chúa Võ Vương Nguyễn Phúc Khoát,
xin trích : “….vì Võ Vương sinh nhiều con trai nhưng khó nuôi, chết
sớm, nên dùng cách gọi con gái để ma quỉ khỏi làm hại. Người xưa tin rằng con
nít sinh ra, nhất là con trai, nếu xinh xắn mà lại mang tên hay, tên đẹp thì dễ
làm cho ma quỉ chú ý, ham thích, mà bắt đi. Vì vậy, phải chê xấu, phải dùng tên
xấu để gọi ở nhà, còn tên chính thức chỉ dùng khi trưởng thành. Từ đó trở thành
nề nếp, hễ con vua cháu chúa, trai, gái gì cũng gọi là Mệ hết. Ban đầu thì
người ta dùng chữ Mệ để gọi con của các ông hoàng bà chúa, và dùng chữ Mụ để
gọi con của các Mệ, nhưng về sau thì dễ dãi, muốn gọi Mụ hay Mệ đều được cả.
BÀI HỌA
MƯA XỨ HUẾ
Buồn sao nẫu ruột mùa mưa Huế
Muốn bước chân ra mà chẳng thể
Nhèm nhẹp ngoài sân đất với bùn
Thẫn thờ trên chiếu huynh và đệ
Tay chân rêm nhức khổ Ông Bà
Cổ họng ho khan hành Mụ Mệ
Chỉ ước có ngay ánh mặt trời
Không gian thoát cảnh giăng màn lệ
Sông Thu
NHỚ HUẾ
Kỷ niệm còn hoài nơi xứ Huế
Nào khi nhắc lại sao thương thế...
Thành xưa vẫn đó bóng quen thân
Người cũ tìm mô tình cốt đệ
Bến Ngự chiều buông ngập tấm lòng
Tràng Tiền nước phủ buồn
chân Mệ
Mảnh đời đẹp mãi tuổi bôn ba
Dễ được bồi hồi không nhỏ
lệ
Hải Rừng
26-11-2016
KHỔ MƯA DẦM
Mưa dầm mấy bựa sầu người Huế
Gió cuộn mây giăng hoài khổ thế
Sấm nổ rền trời dạ nhớ huynh
Mưa bay rã ruột lòng mong đệ
Trường tiền lặng lẽ đợi người về
Vỹ Dạ âm thầm mơ kẻ ghé
Lắm nổi đường trơn trợt bước chờ
Bao tình ngóng bạn hồn rơi lệ .
GM.Nguyễn Đình
Diệm.25.11.2016
NOÁI VÀI TIẾNG HUẾ
“Vần trắc”
Chưa noái đạ cười ôi tiếng Huế
“Mời eng” càng ngọt nao ra thể…
Cháo lòng O Giáp rẻ nhiều huynh
Bánh khoái Bà Ri ngon lắm đệ
Có cá quên nơm tủi khí Giôn
Được bèo nhớ rá bui lòng Mệ
Uống ăn cúi trốôc nỏ sèm troông
Đầy nốt kêu làng quai đẫm lệ.
Phan Tự Trí –
26-11-2016
THƯƠNG HUẾ
Nghẹn ngào thảm họa ôi thương Huế !
Mạo muội chia phần khi có thể
Cám cảnh mưa tuôn lạnh buốt lòng
Xót xa con khóc u sầu đệ
Đêm buồn ao ước viếng thăm quê
Miếu cổ mơ màng yêu kính Mệ
Khấn nguyện trời xanh chớ dỗi hờn
Rạng đông rực nắng như thường lệ.
Như Thu
MỘT LẦN VỀ THĂM
“Vận trắc - Bát vận đồng âm”
Môt lần cùng bạn ra thăm Huế
Thành phố đâu ngờ buồn đến thế !
Nắng quái mênh mang xót cảnh quê
Khách xa hờ hững đau lòng đệ
Chùa chiền trang điểm mấy cành huê
Lăng tẩm phô trương dăm bóng mệ
Thánh thót tiếng đàn như tỉ tê
Hồn xưa ắt hẳn rưng rưng lệ !
Thy Lệ Trang
KHÚC RUỘT MIỀN
TRUNG
Trời mưa như trút Thừa Thiên Huế
Ảm đạm trời đông hoài chẳng thể..
Đất Bắc xót xa nghĩa Lạc Hồng
Trời Nam đau đáu tình bào đệ
Tiêu điều địch họa xót lòng thầy
Khốn khổ thiên tai đau dạ mệ
Canh cánh niềm thương mãi chẳng vơi
Cầu cho sóng lặng tan dòng lệ.
Liêu Đình Tự
THẤY HUẾ TRONG MƯA
Xa lắc xa lơ chưa đến Huế
Nghe mưa như nước luồn thân thể.
Gửi thăm nhà cửa phố cùng làng
Chia sẻ nỗi lòng huynh với đệ.
Tràn ngập bao nơi lăng mộ Ông ?
Dầm dề mấy chốn con dân Mệ ?
Thương người núp tránh mái Bà Tuần
Bất giác trên tay vương giọt lệ .
Trần Như Tùng
THĂM HUẾ
Hen lòng là sẽ về thăm Huế.
Tìm lại tuổi thơ khi có thể,
Ghé đến quán xưa nhớ bạn hiền.
Vào thăm chùa cũ thương huynh đệ.
Về làng phải rẻ tới lăng ông,
Lên núi gắng ngang qua mộ mệ.
Còn lắm đình chùa sơn thủy đây?
Không tròn lời hứa đành rơi lệ
Hoành
Trần
MƯA
DẦM HUẾ
Buồn như trấu cắn mưa dầm Huế
Ngưu, Chức không an, rêm ngọc thể
Thưa thớt thăm nom nghĩa xóm làng
Lơ là qua lại tình huynh đệ
Bùi ngùi Bến Ngự nẫu lòng Ôn
Hiu hắt Đông Ba tê dạ Mệ
Để thoát cơ hàn bão lụt luôn
Xin thôi ròng rã trời tuôn lệ.
Thanh Hòa
HUẾ MƯA HOÀI
Mưa suốt ngày dai dẳng xứ Huế
Qua vai áo thấm tràn cơ thể
Mịt mù phố vắng chạnh buồn lòng
Thăm thẳm đường xa rơi đẫm lệ
Một thuở điện vàng cung thỉnh Vua
Khi mô Thành Nội đón chào Mệ
Chừ đây bóng dáng còn trong mơ
Mưa vẫn lâm râm hoài dạ đệ !
NSCANADA
THĂM HUẾ
Lâu rồi vẫn ước về thăm Huế
Phố cũ , người xưa mà chẳng thể
Khoảng cách phôi pha nghĩa bạn - tôi
Thời gian cản trở tinh huynh - đệ
Kỳ Môn nắng tỏa bóng ngô đồng
Đại Nội gió bay tà áo mệ
An Cựu thuyền xuôi nước lững lờ
Thơ Hàn Mặc Tử còn rơi lệ
Phạm Kim Lợi
MẮT
LỆ
Buốt giá mù sương giăng xứ Huế
Trăng non mờ nhạt buồn cô thể
Tâm hồn héo hắt cậy bao huynh
Trí tuệ hao mòn nhờ mấy đệ
Nho giả nghìn năm sáng chói danh
Ngọ Môn vạn kiếp noi gương Mệ
Lợi danh bỗng chốc hóa hư không
Vật chất phút giây thành mắt lệ
Hồng Phượng