VÔ NGÔN!
Lấp triền biện biệt bởi vô ngôn
Lặng lẽ nên mây xuống ngập đồng
Thanh thản hoa luôn chìa sắc nụ
Quắt quay ong mãi bịt không môn*
Cỏ chăm tịch tĩnh mà tươi thắm
Cây dưỡng trạm nhiên cứ tía hồng
Muốn chạm cát tường thì bất động
Ngôn sàm - ý mã chớ chơi rong
LĐM
*Thiền sư Thần Tán, Đệ Tử Tổ Bá Trượng. Sau khi ngộ đạo ở Tổ Bá Trượng rồi,
Ngài còn Bổn Sư chưa hiểu đạo nên Ngài định về chùa tìm phương tiện để cảnh
tỉnh Bổn Sư của mình. Nhưng vị Bổn Sư xem thường Ngài, vì cho Ngài là Đệ Tử
không hiểu hơn Thầy được. Một hôm vị Bổn Sư ngồi xem kinh bên cửa sổ, vì trời
lạnh ông lấy giấy dán bít cửa sổ lại. Ngài Thần Tán đi ngang qua thấy một con
ong cứ bay đập vào tờ giấy trắng tìm lối ra, mà chui ra không được. Ngài Thần
Tán đứng ngoài cửa sổ ngâm một bài kệ:
Cửa không chẳng chịu ra
Vùi đầu quá si đà
Bao lâu vùi giấy cũ
Cũng không ngày được ra.
Vùi đầu quá si đà
Bao lâu vùi giấy cũ
Cũng không ngày được ra.
Cửa trống rỗng mà không chịu ra, lại gieo mình vào cửa sổ
bít lại, thật là quá ngu si. Cả trăm năm cứ vùi đầu trong giấy cũ, đến bao giờ
mới trồi đầu ra được?
NGOA NGÔN
Hành nghề tiếp thị khéo ngoa
ngôn
Hấp dẫn đôi tai của cộng
đồng.
Khoe tới khoe lui khoe hảo
phẩm
Hé mờ hé tỏ hé mê môn.
Người người hâm mộ là muôn
tía
Chốn chốn chuộng ưa ấy vạn
hồng.
Nghe mãi đành nghe dù tức nhĩ
Dạy Ngân đừng để nó đi rong !
Trần Như
Tùng
TÁNH THIỀN
Bóng dáng tiền trần giả dụng ngôn
Dù cho tánh ruộng hoặc danh đồng
Kẻ mê khó kiếm đường ra cổng
Người ngộ dễ tìm lối nhập môn
Lặng lẽ không cầu lòng vẫn sáng
Đão điên vọng niệm ý nào hồng
Bản hoài
bất động lời chư Phật
Chẳng dính xà cừ
chẳng nhiễm rong
Trần
Ngộ
GÁNH HÀNG RONG
Vẫn nghe mọi thứ tự không
ngôn
Im ắng mà như sáo mục đồng
Chuyên ý được rồi vu
giác đạo
Nhiếp tâm đâu dễ quá thiền môn
Đủ duyên trùng hợp đen ra
trắng
Mãn nghiệp trao ly xám hoá
hồng
Rũ tội được nhờ chân sám hối
Nhân lành trong cả gánh hàng
rong .
Phan Tự Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*