CÔNG BẰNG
Lâu ni chủ bút bận nhiều chăng ?
Thơ gởi hôm rày chẳng thấy đăng
Chắc đọc dàn bài nghe rối rắm
Hay vì bố cục quá lăng nhăng
Ngày chưa có nến càng yêu đuốc
Nay được điện rồi lại phụ trăng
Thử hỏi trời xanh ai chịu thấu
Ở ăn như rứa thiếu công bằng
Trần Ngộ
BÀI HỌA
THĂNG BẰNG!
Hư không nặng nhẹ rõ hay chăng?
Tham đó e người lại bỏ đăng
Bất tịnh vì lòng thường nghĩ cuội
Vô ưu bởi dạ chẳng làm nhăng
Trần ai khốn đốn do cừu hận
Thế giới yên bình biết thưởng trăng
Năm uẩn mất tăm- rồi hiện hữu
Quán soi để sống giữ thăng bằng!
MẤY KẺ BẰNG
Rầu thúi ai mà biết thấu chăng ?
Gửi nhiều chẳng có báo mô đăng
Lợt tình ông nọ chê hời hợt
Nhoe ý bà kia bảo nhố nhăng
Tập viết thôi đành cho hết điện
Dùi mài mặc kệ hãy còn trăng
Bảng vàng mai mốt nom cho kỹ
Không khéo khắp nơi mấy kẻ bằng.
KHÓ THĂNG BẰNG
Lòng sung lòng vả khác chi
chăng
Bàn chuyện thơ đưa gửi web
đăng
Niêm luật chu toàn đầy vất vả
Đối vần hoàn thiện khó nhung
nhăng.
Những mong tác phẩm phô trời
đất
Để mát tâm hồn ngắm ánh trăng.
Mất dấu nên thường như hụt
hẫng
Khiến cho giây phút khó thăng
bằng !
Trần Như Tùng
BẤT BẰNG !
Than trách nhân tình đó phải
chăng?
Chuyện đời báo chí vẫn thường
đăng
Oan sai chồng chất gây mâu
thuẫn
Xử lý trật trầy hóa
cuội nhăng
Chớ tưởng đơn thưa mà được
việc
Nếu chưa bì gởi chỉ mò trăng
Vì ai mọi sự thành như rứa?
Tệ thế nên thiên hạ bất bằng.
Hồ Trọng Trí