HOA KINH
Bóng đời đổ xuống miền hoa cỏ
Ta vẫn ca bài ca nhất phương
Vẫn chiếc áo lì năm tháng cũ,
Vẫn đề thơ hát khúc vô thường.
Bốn phương mây vẫn còn lưu lạc
Và vạn bờ xa tiếng sóng xa
Màu sắc thời gian trôi mãi miết,
Mà đường vô tận biết đâu nhà !
Khúc độc hành vọng mãi tiếng thơ
Bao giờ, ta chả biết bao giờ !
Từ trời Hy Mã mênh mông nắng,
Đến suối Tào Khê mây rũ tơ.
Một sớm ngủ bên bờ cỏ lục
Giựt mình, nghe tiếng giọt sương tan.
Tình hư không gọi hồn mây trắng,
Rộn tiếng chim ca, lộng gió ngàn.
Rồi một mùa sang, hoa phượng nở
Đỏ như màu lửa sáng bên trời.
Vàng con bướm liệng xôn xao nắng,
Sen toả đầm thơm mùa Hạ tươi.
Nhưng lòng hoa Phượng, hoa Sen ấy
Vẫn bốn mùa thơm với sắc màu.
Vẫn nở trong lời KINH NGỌC tụng,
Vẫn ngời trong mỗi giọt trăng sao.
MẶC PHƯƠNG TỬ
RỒI MỘT CHIỀU
Ta lặng lẽ nhìn mây trời viễn xứ
Chạnh lòng ta miền cố xứ xa xôi !
Quê hương đó, đã mấy mùa mưa nắng
Bạc dấu rêu phong, đã mấy lượt xanh rồi.
Ta cũng đã mấy lượt về lối cũ
Góc chiều xưa còn vụn vỡ hôm nào
Mái chùa nghiêng, nghiêng xuống hồn dâu bể
Lá thay mùa, thong thả nắng lên cao.
Đời cũng mấy phen người thay sắc áo
Dù mấy phen rát bỏng mặt phong sương
Ta vẫn gặp lời hương hoa một thuở
Dù chưa phai bao lớp bụi hoang đường.
Rồi chiều nay giữa dòng đời nhịp khẽ
Đốt niềm xưa, gởi tro bụi niềm sau.
Và đốt cả bao dư tàn vụn mảnh,
Để mai kia hoa cỏ tiếp xanh màu.
MẶC PHƯƠNG TỬ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*