THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

PHẠM DUY LƯƠNG

         
BÀI XƯỚNG
                                        ÁNH TRĂNG KHUYA

Trước sảnh trăng lồng , thoảng dạ hương
Tình chan mặc khách giữa vô thường
Đàn khuya thả tiếng trong như ngọc
Gió nhẹ lay cành sáng tựa gương
Chuốt rạng vần thơ trao bạn quý
Ươm nồng nốt nhạc gửi người thương
Trời đêm  tĩnh mịch thanh bình quá
Ngó tới vừng đông đã ửng hường

                              Phạm Duy Lương 
BÀI HỌA:

          Tắm Trăng
                         (Phụng họa)

Trăng ngà bàng bạc. Dạ lan hương
lóng lánh sương khuya đẹp dị thường
Gió thoảng mơn man, thơ lộng tứ
Mắt ai đắm đuối, bóng lồng gương
Thanh trà mượn chén mời thi khách
Tình tứ rót lời dấu ái thương
thời gian - khoảng cách như gần lại
Rạo rực đôi môi ấm rượu hồng (*)

                             Lê Văn Thanh
                                                 (*)- Hồng đào mĩ tửu dạ quang bôi
 
TRĂNG BÁT NHÃ!

Tâm nguyệt chan hòa dịu sắc hương
Giữa vô thường rạng ánh chơn thường
Liễu phi tướng- chẳng cần lưu dấu
Quán bất thân -nào thiết chiếu gương*
Sách tấn đường mê đâu phải ghét
Chỉ bày lối ngộ đúng là thương
Từ bi mạng mạch chăm nguồn đạo
Bát nhã trăng lan tuệ giác hường!

                       Lê Đăng Mành
*Lời Lục Tổ

DƯỚI TRĂNG NON

Thoang thoảng bên hồ thiên lí hương
Trăng chưa đầy đặn chiếu không thường.
Thiên nga thong thả vui lòng trẻ
Sóng nước long lanh gợn mặt gương.
Du khách âm thầm vương nhớ nhớ
Qua lời da diết lý thương thương.
Trong làn sáng ảo mây tinh nghịch
Duy vậy môi em vẫn cứ hường .

                           Trần Như Tùng
                                  Duu Lau- Viet Tri- Phu Tho
 


GIẬN THƯƠNG

Hờn giận nhau rồi mới quý thương
Khi còn bổi hổi mãi làn hương
Tóc xanh ngày ấy chưa phai trắng
Má phấn giờ đây vẫn ửng hường
Nhân nghĩa khôn tìm nên quý trọng
Tình yêu khó dệt chẳng xem thường
Ngược Lường(*) nay hãy về chung lối
Nào thẹn khi mình đứng trước gương.

                                     Phan Tự Trí
(*) Giận thương - Dân ca Nghệ Tĩnh:
“… Bởi thương anh nên em bàn với mẹ:
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường.
Giận thì giận, mà thương càng thương…” 


NHỚ CỐ HƯƠNG

Có phải trời ban - chỗ cố hương!
Để ta lưu luyến giữa đời thường
Lắng nghe vô số điều hư thực
Chiêm ngưỡng muôn vàn những tấm gương
Bát ngát mây ngàn tràn nỗi nhớ
Mênh mông sông nước ngập tình thương
Gởi niềm tâm sự ra ngoài ấy
Trăng gió về theo ửng sắc hường!

                                Trương Văn Lũy 


VỌNG NGUYỆT

Gió nhẹ chan hòa dạ lý hương
Tao nhân thưởng nguyệt điêu Nghê thường
Ánh trăng lơi lẳng vờn mây núi
Tấc dạ u hoài biếng lược gương
Tứ lộng vần gieo gom nỗi nhớ
Thơ tuôn dệt khúc dậy niềm thương
Canh trường thaothức hồn ngây dại
Thi hứng thăng hoa lộng dáng hường.
                             Hồ Trọng Trí


                     
                    CÂU TRĂNG

            TRĂNG QUÊ NHÀ        
                                      

























                                 

Ảnh LĐM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*