THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Đông Thái Phan Tự Trí!




VU LAN NHỚ MẸ
Gánh nặng đường xa xả hết hơi
Ai hay ngoảnh lại chín mươi rồi
Hừng đông xưa bới tìm khoai vụn
Chạng vạng nay bòn mót lúa rơi
Nước cuốn băng tràn mưa thối đất
Mây giăng vần vũ bão đen trời
Lũi lầm hạt gạo chan dòng khổ
Để mặt con yêu ngẩng với đời.

 Nâng chén cơm ăn mải xứ người
Chạnh lòng nhớ mẹ lệ nào vơi
Tay bùn suốt tháng thầm khô nẻ
Chân lấm quanh năm lặng rớt rời
Quá hạ sen tàn chưa hết rụng
Tàn thu lá úa chẳng còn rơi
Tha hương dấn bước bao chìm nổi
Tạ lỗi làm sao được vẹn mười.

Đông Thái Phan Tự Trí

VU LAN NHỚ MẸ
                
(Hoạ y đề)

Phong trần trọn kiếp đến tàn hơi
Sáu chục năm dư Mẹ vắng rồi
Tuổi tác chồng thêm nguồn nhớ đọng
Quê nhà xa mãi lệ buồn rơi
Đêm đau nỗi nhớ từng tên gọi
Ngày xót niềm thương một phía trời
Chữ hiếu chưa tròn cam phận lỗi
Vu Lan hoài vọng nặng ơn đời.

           PN- Trương Đình Đăng
                      (Đà Nẵng)


     
LỜI MẸ  
  
Theo gót trâu làng đến cạn hơi
Bã trầu kiếp sống xụn lưng rồi.
Củ khoai, hạt muối già qua thác
Nắm gạo, con cua trẻ tới nơi.
Hiếu thảo nên người nhờ lượng Phật
Trung trinh được việc tạ ơn trời.
Đừng ham danh lợi mà hao sức
Để mẹ con ta rạng giữa đời !

Nhớ nhé nhà ta chút khác người
Tình nghèo gắn bó dẫu đầy vơi.
Đói no bụng mẹ đâu toan tính
Sướng khổ lòng con chẳng rã rời.
Hoàn mĩ gia phong tô đất thắm
Vẹn tròn nhân nghĩa đón trăng rơi.
Bát cơm hiếu đễ thêm ngon miệng
Hơn cả sâm nhung , quý gấp mười !

                 Trần Như TùngPhúThọ


THỔN THỨC
Trông làn gió thoảng lá vàng rơi
Thổn thức dồn lên nỗi nhớ người
Gối rảo,đường trơn gồng nặng nhẹ
Sương tràn ,trẻ ốm giọt đầy vơi
Tìm đâu nguyệt tỏ, hồi thư giãn
Chỉ thấy giông sa ,chặng rã rời
Trước biển đèn soi ngàn vạn hướng
Lòng con có Mẹ sáng hơn mười.

BƠ VƠ
Nao lòng tuyết đổ lạnh tràn hơi
Đã mấy đông xa vắng Mẹ rồi
Nhớ tấm lưng trần bom đạn dội
Thương làn tóc bạc gió mưa rơi
Cha dồn đuổi giặc ngoài biên ải
Mẹ đứng bồng con giữa đất trời
Cách biệt người lên miền cõi Phật
Bơ vơ bước trẻ mỏi theo đời.

       Phạm Duy Lương Hồng Lĩnh


MỪNG TUỔI MẸ!

Ru hời giọng mẹ dẫu tàn hơi
Tuổi thọ chín mươi – thọ nữa rồi !
Tần tảo bao năm dù bảo táp
Chắt chiu muôn thuở mặc mưa rơi
Công ơn trĩu nặng như non nước
Tình nghĩa bao dung tợ biển trời
Con trẻ năm canh hằng ước nguyện
Cầu mong còn Mẹ mãi trên đời



NGHĨA MẸ !

Mẹ đã đi xa bỏ cõi người
Thu về thương nhớ lệ đầy vơi
Lời ru còn đọng không hề dứt
Giọng nói mãi ngân chẳng thể rời
Tuổi hạc truân chuyên nơi gió giật
Thân cò khốn đốn giữa mưa rơi
Cù lao chín chữ ân sâu nặng
Muôn một con xin đáp trọn mười
                                     
                          LêĐăngMành


NHỚ MẸ!

Mẹ về cõi Phật biệt tăm hơi
Con ở trần gian vắng mẹ rồi.
Thuở mẹ sinh tiền vai nặng gánh
Thời con nhỏ dại lệ quằn rơi.
Tảo tần vất vả buôn khoai sắn
Giong ruổi lầm than đội đất trời.
Chữ hiếu làm sao con báo đáp
Cho tròn Mẫu tử đạo trên đời.

Công lao dưỡng dục con nên người
Tiễn  Mẹ  ra  đi  lệ  cạn  vơi.
Quạnh quẽ nhà đơn lòng khổ não
Đìu hiu cảnh vắng ruột bời rời.
Mẹ còn- rộn rã ngày hưng phấn
Mẹ mất - im lìm tháng rụng rơi.
Tất cả đời con là chỉ mẹ
Mà sao phụng dưỡng chẳng tròn mười!

                                Hải Rừng
                                28/7/2014

                                   x_3ea2b62d photo x_3ea2b62d_zps0cb7a859.gif

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*