CÓ MỘT CHIỀU
Có một chiều ta rất đỗi buồn
Và ta cũng rất đỗi yêu thương.
Buồn cho “cái kiếp” mùa tan vỡ,
Thương bởi đêm tàn lệ nến tuôn !
Bụi vẳng chiều phai hồn vó ngựa
Thuyền neo bến lạnh mặc dòng trôi
Hay đâu con sóng lùa năm tháng,
Vỡ cả tình trăng lộng bốn trời !
Ta như một cánh chim vùi ngủ
Quên kiếp phong trần những sớm trưa.
Đời dẫu bao phen cười bạt gió
Dễ đâu gió bạt cuốn theo mùa.
Đắng lòng đã phải thời đen bạc
Đêm trắng nào phai chuyện đá vàng.
Cõi thức ru xanh hồn nghệ sĩ,
Phận tằm nên trót nợ tơ mang.
Tháng ngày lặng lẽ chốn thanh viên
Cáo-Sói làm nên cõi luỵ phiền.
Nếu có ngày mai... ta biết vậy !
Một tuồng dâu bể mấy chung riêng.
Ta nghĩ điều nầy tự nhủ ta
Nỗi chiều lặng ngắm bóng mây qua.
Lá rơi là để cành xanh lộc,
Phân chất đời còn điểm sắc hoa.
MẶC PHƯƠNG TỬ
BÀI HỌA
THANH THẢN
Đã chọn đường
tu, lại vẫn buồn ?
Lòng còn vương vấn
mối sầu thương
Tâm hoài ray rứt
về thân phận
Dạ mãi u sầu, lệ
vẫn tuôn ?
Đường trần đã
quyết rời chân ngựa
Sông biển không
màng, mặc nước trôi
Thuyền cứ lênh
đênh theo cánh gió
Lang thang góc
biển đến chân trời.
Chim trọn đêm
dài say giấc ngủ
Líu lo từ sáng đến
ban trưa
Dẫu bao giông
bão và mưa nắng
Thì cũng thường
thôi, chỉ bốn mùa !
Đời dẫu lắm người
quen thói bạc
Cũng đâu thiếu kẻ
có lòng vàng ?
Không vì cái xấu
mà bi lụy
Rồi oán phận người
ta trót mang !
Nhủ lòng an hưởng
cảnh nhàn viên
Thì bận tâm chi
những muộn phiền
Không lo, không
nghĩ, không vương vấn
Giữ hồn thanh tịnh
khoảng trời riêng
Ngắm nhìn sự sống
ở quanh ta
Trong mỗi phút
giây đã trải qua
Như chiếc lá
vàng rời khỏi cuống
Thì chồi lộc mới
sẽ thăng hoa
Sông Thu-01/06/2019
GỞI ĐỜI MỘT CHÚT...HƯƠNG HOA
Nhìn đời có lúc phải u buồn
Lắm lúc nghẹn ngào lẫn xót thương
Buồn bởi tâm còn vương vấn thế
Thương vì trí để lệ sầu tuôn.
Đôi lúc xem như mình ngã ngựa
Mặc tình cát bụi lấp thân trôi
Màng cho sương gió lùa ngày tháng
Ta vẫn hiên ngang sống giữa trời
Không thể để ta vùi giấc ngủ
Cho đời phó mặc sáng rồi trưa
Dù cho nắng gió và mưa bão
Cũng quyết đi cho đủ bốn mùa
Giờ đây đến lúc già đầu bạc
Nhưng vẫn giữ tâm thật vững vàng
Kẻ sỉ một đời thờ chính nghĩa
Như tằm đã trót nợ vương mang
Nguyện lòng làm cảnh chốn hoa viên
Cho kẻ giải khuây lúc muộn phiền
Khi có một ngày...người tỉnh giấc
Khoảng trời chung hưởng chẳng ai riêng
Bao lời tự nhũ cõi lòng ta
Xem tựa như mây gió thổi qua
Hy vọng niểm tin cành nẩy lộc
Cho đời một chút ...phút thăng hoa
Songquang-20190531