THƠ XƯỚNG HỌA
Sông Thu & Thi Hữu
ĐOẢN KHÚC MÙA THU
Mùa thu tràn ngập
lá vàng rơi
Lác đác chòm
xanh điểm núi đồi
Uốn lượn đường
đèo nơi vách đá
Mờ xa thung lũng
phía chân trời
Sương lam mù mịt
chen mây xám
Hồ biếc mơ màng
gợn sóng lơi
Gió lạnh ùa về
xô mái tóc
Nỗi buồn vây kín
mảnh hồn tôi.
BÀI HỌA
CẢNH THU
Cảnh thu lá úa lặng
buồn rơi
Mây trắng lang
thang dạo góc trời
Đôi sợi khói lam
vờn cuối xóm
Một manh nắng ấm
ngả lưng đồi
Âm thầm cánh vạc
bay trầm mặc
Êm ả dòng sông
lượn lả lơi
Thấm thấm hồn
thu bao lữ khách
Ngẩn ngơ nào chỉ
mỗi riêng …tôi.
CAO BỒI GIÀ-14-10-2018
BIỂN CẢ CHIỀU THU
Mênh mông biển cả
bóng chiều rơi
Xa tắp ngàn mây
cuốn tựa đồi
Lặng lẽ đưa hồn
về dĩ vãng
Cô đơn dõi mắt tận
chân trời
Rì rào sóng gọi
niềm cô tịch
Man mát gió về
chút lả lơi
Giá lạnh tâm tư
người tuổi hạc
Thu buồn, nhung
nhớ lạnh lòng tôi
Thanh Trương
TRỞ LẠNH
Lá úa đầu mùa
lác đác rơi
Mưa buồn se sắt
trải nương đồi
Rầm rì dòng nước
len khe đá
Le lói vầng dương
lẩn cuối trời
Nghi ngút bên
đây làn khói *tỏa
Bồng bềnh chốn nọ
cánh chim lơi
Xa nhà đã mấy
thu rồi nhỉ?
Hiu hắt chiều
nay ,quay quắt tôi.
THANH HOÀ
*vùng quê đã đốt lò sưởi củi vừa thơm vừa ấm
HIU HẮT THU XƯA
Thu buồn ngõ vắng
nắng tàn rơi
Nhìn phía chân mây,
nhớ vạt đồi
Mắt biếc ngày
xưa mờ dấu lệ
Hoa vàng buổi đó
ngát hương trời
Theo ai bắt bướm
vui chân nhẹ
Giúp chị thêu
khăn thả mộng lơi
Phải gió thì thầm
sau liếp cửa
Ồ không, thưa chỉ
bóng hình tôi
Hawthorne 13 - 10 - 2018
CAO MỴ NHÂN
MIỀN HOANG VẮNG
Lay bay cánh gió
lượn vèo rơi
Từng chiếc lá
như dệt thảm đồi
Đất cũng vàng
theo thu nhuộm sắc
Mây còn trắng giữ
nắng loang trời
Thuyền neo cuối
nhớ nhìn trăng quạnh
Sóng vỗ ngang sầu
xỏa tóc lơi
Đỉnh núi hoài
trông miền tĩnh mịch
Chuông chùa bất
chợt xé lòng tôi
Lý Đức Quỳnh
XỨ ĐOÀI THU
Trung du huyền ảo
lắng chiều rơi
Trầm mặc sim mua
tím mé đồi
Thác nhạc rung
ngân vang lửng núi
Nhạn thoi thêu dệt
rộn lưng trời
Tưng bừng hoa nắng
vờn mây lượn
Lồng lộng hồ thu
rỡn bóng lơi...
Non nước Xứ Đoài
tràn cảnh sắc
Phiêu du thưởng
ngoạn đắm lòng tôi!
Nguyễn Huy Khôi
BÊN CHIỀU THU
Bên trời lặng ngắm
bóng chiều rơi
Cánh nhạn đùa
mây tận nẻo đồi
Tiếng liễu ru hồn
bên dốc suối
Lời thông gửi ý
tận non trời
Bâng khuâng lối
sỏi buông mơ thắm
Thổn thức đường
thơ thả mộng lơi
Nhẹ bước chân
ngày thu tịnh biếc
Gió vờn chao lượn cánh diều tôi
Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm 14.10.2018
LỐI VỀ
Ngập lối hôm về
sắc đỏ rơi
Vờn theo gió ruổi
tự trên đồi
Bờ đê cúc rộ xao
lòng khách
Tiếng sáo diều
ngân rộn khoảng trời
Bước giục tình
quê càng mãi thắm
Tâm dồn kỷ niệm
dễ nào lơi
Người xưa cảnh
cũ chừ đâu tá
Vạt nắng thu
chiều buốt dạ tôi .
Phạm Duy Lương
THU Ở XÓ VƯỜN
Vườn nhà sớm sớm
tiếng thu rơi
Chim giỡn mùa
vui rộn góc đồi
Liếu điếu từng
đôi bừng tán chuyện
Chào mào cả toán
hú trêu trời.
Chích chòe đạo mạo
hò gây mến
Dẻ quạt râm ran
múa chẳng lơi.
Nâng chén trà
thơm nghe chúng kể
Nỗi niềm hạnh
phúc tuổi già tôi .
Trần Như Tùng
CHIỀU THU
Hãy đón thu chiều
giọt nắng rơi
Bầy chim xoải
cánh lượn ngang đồi
Thuyền trôi hờ hững
bên dòng nước
Sóng gợn lăn tăn
dưới góc trời
Bấy nỗi u hoài
tâm gác lại
Bao điều chán nản
dạ buông lơi
Quê nhà cách trở
chừ thương lắm!
Bạn hỡi khi về
nhớ gọi tôi!
Như Thu
RỪNG THU
Rừng lá thay
màu, lá úa rơi
Từng cơn gió lộng
dưới chân đồi
Nàng thu rực rỡ
khoe muôn sắc
Cánh nhạn sầu tư
lượn cuối trời
Ngơ ngác bầy nai
tìm nắng mới
Mơ màng ngọn cỏ
điểm sương lơi
Dừng chân ngoạn
cảnh lòng xao xuyến
Vội vã đường chiều
thoáng bóng tôi !
Thiên Hậu
NỬA MÙA THU ĐI
Gió thổi lìa
cành lá vẫn rơi
Mờ sương khói tỏa
phía lưng đồi
Chiều lay nghĩa
cũ đầy chân mắt
Bóng ngả tình
xưa ẩn góc trời
Kẻ thoát phương
Âu buồn đắng rụng
Người còn đất Á
khổ sầu lơi
Làn Thu lạnh giá
bờ hiu quạnh
Đã biết bao mùa
thắt dạ tôi
Minh Thuý
CẢM TÀN THU
“Họa 4 Vận”
Chiều xuống u buồn
tiễn lá rơi
Sương giăng ảm đạm
khắp nương đồi
Chim bay xao xác
triền khe suối
Tùng trụ hiên
ngang giữa đất trời
Đó dặm quan san
sầu lặng lẽ
Đây tình lữ thứ
cảm chơi vơi
Heo may bịn rịn
vờn cô quạnh
Níu lọn thu tàn
chỉ một tôi
Như Thị
KHÚC NHẠC MÙA THU
Vào Thu khúc nhạc
quyện lòng tôi
Bảng lảng bay xa
khắp đất trời
Len lỏi qua đèo
chen kẽ núi
Lững lờ lượn dốc
lấn lưng đồi
Rừng phong lá rụng
đan dày đặc
Sương giá gió lùa
tỏa lả lơi
Một thoáng bâng
khuâng nhòa ước mộng
Cố tìm lại được
chút hương rơi !
Songquang
NỖI NIỀM
Trong song cửa sổ
cuối chiều rơi
Chợt thấy vàng
thu tận đỉnh đồi
Một đám quạ đen
sà trước ngỏ
Vài con nhạn trắng
lạc phương trời
Vườn hồng hoa nụ
còn e ấp
Cành biếc bướm
ong vẫn lả lơi
Nàng đó, ta đây
ngàn nỗi nhớ
Hỏi người có thấu
cõi lòng tôi ?
Thục Nguyên
LỤY TÌNH
Se se hơi lạnh
ráng chiều rơi,
Tím rịm đường
mây ở cuối đồi
Một ít mù sương
vờn lũng thấp
Dăm ba làn khói
lượn lưng trời
Xa xa vọng tới lời
chim hót
Tích tịch tình
tang điệu lý lơi
Có biết cho
chăng vì số hẩm
"Lụy
tình" vương mãi, bám đeo tôi !
PHƯỢNG HỒNG
BUỒN ĐÊM THU...
Lặng lẽ thềm
khuya hoa lá rơi
Mây giăng bàng
bạc tím khung trời
Buồn cung phím
lỡ...tay trơ lạnh
Tiếc cánh vai
gầy...tóc nhẹ lơi
Một ngọn đèn
mờ treo cuối ngõ
Vài con nai
nhỏ lạc bên đồi
Thơ đề vách
cũ...chừng nghe nhớ
Chẳng biết
...ai chờ, ai đợi tôi?
Thy Lệ Trang
GỬI TỶ THY LỆ TRANG
Trầm tư lặng lẽ
nhấm thu rơi
Vía chữ ai khơi
thẳm cuối trời?
Ngậm tiếng tơ
rung trầm cảm lắng
Vương hồn tóc xỏa
nhẹ buông lơi?
Sầu tia đèn nhỏ
mờ đầu ngõ
Thương chú nai
con lạc vệ đồi!
Thơ mãi in sâu hồn
ngọc thạch
Có gì ám ảnh thấm
trong tôi?!
Nguyễn Huy Khôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*