THƠ XƯỚNG
HỌA
Như Thị,Phan Tự
Trí,Sông Thu, Trần Lệ Khánh,Đức Hạnh,
Lý Đức Quỳnh,Phạm
Kim Lợi,Thanh Hòa,Hương Thềm Mây,
Nhật Hạ, Trần
Như Tùng,NS-Canada,Trịnh Cơ,Minh Thúy,
Thanh Trương,
Thanh Trương,
Hoa Mưng và Trạng nguyên
HOA MƯNG
Bởi vì dân dã gọi tên mưng
Nên được đời ban chữ lộc vừng
Đằm thắm bên đường luôn biết đủ
Dịu hiền giữa ngõ mãi như sung
Chẳng bằng khuê các nâng về diện
Đâu sánh trang đài níu để chưng
Trí giả so bì chi tội nghiệp
Bông đây vô úy*, vậy xin đừng
Như Thị
Bởi vì dân dã gọi tên mưng
Nên được đời ban chữ lộc vừng
Đằm thắm bên đường luôn biết đủ
Dịu hiền giữa ngõ mãi như sung
Chẳng bằng khuê các nâng về diện
Đâu sánh trang đài níu để chưng
Trí giả so bì chi tội nghiệp
Bông đây vô úy*, vậy xin đừng
Như Thị
*Vô
úy là yên ổn, không sợ hãi
BÀI HỌA
HOA MƯNG
Chẳng cần danh hiệu chỉ là “Mưng”
Cả mẹ cùng cha vẫn gọi “Vừng”
Giữ đẹp dáng làng như gốc “Bứa”
Làm tươi hồ xóm tựa cành “Sung”
“Ở thì” đâu phải hay sành điệu
“Ăn xổi” chi mà giỏi diện chưng
Man mác làn hương khuya ủ gió
Cùng ai khôn dại gửi hay đừng ...
BÀI HỌA
HOA MƯNG
Chẳng cần danh hiệu chỉ là “Mưng”
Cả mẹ cùng cha vẫn gọi “Vừng”
Giữ đẹp dáng làng như gốc “Bứa”
Làm tươi hồ xóm tựa cành “Sung”
“Ở thì” đâu phải hay sành điệu
“Ăn xổi” chi mà giỏi diện chưng
Man mác làn hương khuya ủ gió
Cùng ai khôn dại gửi hay đừng ...
Phan Tự Trí
HOA ĐỎ QUÊ NHÀ
Loại cây dân dã
gọi là mưng
Hoa rụng đầy ao
ngỡ rải vừng
Rực rỡ cánh hồng
như sắc phượng
Rạng ngời lá biếc
tựa vòm sung
Dịu dàng bờ nước,
thân cành rũ
Tha thướt hiên
thềm, gốc kiểng chưng
Đỏ thắm nồng nàn
hơn xác pháo
Ngắm xem mê mẫn
chẳng sao đừng.
Sông Thu
LỘC VỪNG CÓ ÍCH
Thanh nhã ưa
nhìn đã gọi Mưng..
Tán xòe nhiều
nhánh cũng tên Vừng.
Buông mành hoa đỏ
rung rinh đẹp.
Nghiêng tán lá
xanh chấp chới sung.
Thân được
trồng bồn cây nổi cảnh
Hạt làm dược liệu
bịnh đem chưng.
Tính bình vị ngọt
vào Can Phế.
Có ích cho ta !
chớ bỏ...Đừng...!
Trúc Lệ Trần Lệ Khánh.
LỘC NÕN
“Tuần hoàn bất tận thi”
Đừng tưởng vườn
nhà chỉ có “mưng”
Mưng nàng tha
thướt gọi tên “Vừng”
Vừng cây thắm
thiết ngời quan cảnh
Cảnh vật nồng
nàn đẹp cội sung
Sung túc xuân
mùa bông lá nở
Nở nang cánh mộng
trái hoa chưng
Chưng cành lộc
nõn tình duyên thắm
Thắm đỏ lòng
tôi, thích chẳng đừng…
Đức Hạnh – 21 04 2018
LỘC VỪNG
Quê thường giản
dị gọi cây mưng
Hoa nở định danh
đóa lộc vừng
Phố thị người
vui tìm tạo kiểng
Thôn làng bóng
mát tỏa cùng sung
Làn hương gửi
gió làm trang điểm
Sắc lá dâng đời
để diện chưng
Cũng chút hân
hoan ngày đắp đổi
Rồi bông úa rụng,xót
xa đừng
Lý Đức Quỳnh
CÂY LỘC MƯNG
Của ấy quê tôi gọi
lộc mưng
Bữa ăn gỏi lá chấm
theo vừng
Vợ khen đơn giản
coi mà mãn
Chồng bảo xuề
xòa ngó cũng sung
Chẳng phải như
khoai đun củi nấu
Hay là giống thịt
nhấc nồi chưng
Thời nay khắp xã
trồng làm cảnh
Mỗi gốc ngàn đô
vậy chớ đừng . .1
Phạm Kim Lợi
LỘC VỪNG
Ngày xưa chẳng biết đến hoa Mưng
Muốn bứng về trồng ,họ nói” đừng!”
Dân dã nông thôn ưa “gỏi lá”
Nhà quê ruộng rẫy thích bông vừng
Bên tường trước cổng len như sậy
Cạnh ngõ bờ ao mọc tựa sung
Đằm thắm từng chùm: tràng pháo đỏ
Bây giờ chúc tết,tặng nhau ;chưng.
Thanh Hoà
CÂY MƯNG
Dọc đường hói nhỏ có hàng mưng
Lộc tặng người ban ấy gọi Vừng
Chất phác an phần chung nắng nã
Hiền hòa ổn phận chịu mưa sung
Đơn sơ giỡn gió hồn nhiên diện
Đạm bạc đùa trăng tự tại chưng
Vẽ đẹp chân quê vầy lặng lẽ
Mong người muốn chiếm ấy xin đừng.
Hương Thềm Mây-GM Nguyễn Đình Diệm
ĐỜI MƯNG
Bờ hói làng mình mọc lắm mưng
Lộc cho thịt cá được thay vừng
Đào về uốn nắn bao anh khổ
Bán lại trang hoàng mấy vị sung
Dạo trước đa phần không thấy đụng
Nay thời lắm vị thích mua chưng
Cho hay cây cảnh chơi từng lúc
Tớ cũng như ai chẳng đặng đừng .
Nhật Hạ
HOA LỘC VỪNG
Quê mình gọi “vạy” bạn kêu “mưng”
Kiếp đói khi nao lá chấm vừng.
Dân dã lũi lầm nơi dệ nước
Tầm thường chan chát vị chồi sung
Cũng nhờ văn hóa tên hay gọi
Đã giúp bon sai cảnh mới trưng.
Hoa đỏ lung linh tràng pháo tép
Ai yêu hãy chọn , nỗi xưa đừng ...
Trần Như Tùng
LỘC VỪNG
Xanh mướt trăm năm đám lộc vừng
Tai trời không bứng được hoa mưng
Bình phong vững chãi lùm râm mát
Dáng liễu yêu kiều tán mãn sung
Bông trải gốc cây như thảm lụa
Thân cây cỗ thụ tựa bàn chưng
Giữ gìn di sản rừng vô giá
Báu vật làng quê , xin nhớ đừng* !
NS-CANADA
* đừng chặt cây lộc vừng
HOA LẠ ...
Chưa hề có thấy loại hoa Mưng
Cũng được dân gian gọi nhánh Vừng
Nghe nói đơn sơ như lá liễu
Thêm rằng cốt cách tựa bông sung
Trang đài khuê các không thèm hái
Phận kém bình thường vẫn khoái chưng
Ở giữa thiên nhiên mà rạng rỡ
Khi chưa rõ nét chớ vội đừng !
TRỊNH CƠ Paris 22/04/2018
HOA MƯNG XỨ
NGƯỜI
Hải ngoại vui mừng thấy cánh Mưng
Mà ai thường gọi đoá hoa Vừng
Chùm bông trắng nhã như sương tuyết
Đám lá xanh ngời tựa bóng sung
Đất khách nâng niu trồng chậu kiểng
Quê người trân trọng đặt cây chưng
Một chiều nắng nhạt ngang qua đó
Hương toả dừng chân chẳng thể đừng
Minh Thuý-Tháng tư -2018
HOA MƯNG XỨ NGƯỜI
Có cô hải ngoại đẹp như mưng
Kiều diễm mỹ miều hơn cả vừng
Tâm thiện, dạ ngay, tình nghĩa đủ
Văn hay, chữ tốt, ý thơ sung
Dịu dàng thường phục, đâu cần diện
Khuê các dạng người, chẳng phải chưng
Có lẽ mưng trồng nơi xứ lạ
Bà con ngắm nghía, hái xin đừng
Thanh Trương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*