Hương Thềm Mây, Sông
Thu,Thanh Hòa,Như Thị,
Như Tùng, Lý
Đức Quỳnh ,Minh Thúy,Phan Tự Trí,
Thục Nguyên,Phạm
Kim Lợi,Như Thu,
NS-Canada,Phạm Duy Lương,
NS-Canada,Phạm Duy Lương,
CÓ CHI MÀNG
Nhẹ bước nhân gian ánh đạo vàng
Đông về buốt lạnh bấc về sang
Thân tâm tịnh lặng nhìn oan khúc
Dạ ý an bình ngẫm trái ngang
Bỏ tháng năm hoài ôm mộng thở
Quên ngày sống mãi ủ mơ than
Thanh an cuộc thế trần ai mộng
Bãi bể nương dâu nỏ có màng.
Hương Thềm Mây - 21.10.2017
(GM.Nguyễn Đình Diệm)
BÀI
HỌA
DẠO BƯỚC ĐÊM TRĂNG
Lang thang dạo bước dưới trăng vàng
Hơi lạnh giao mùa len lén sang
Ngọn gió rung rinh cành trúc lả
Thủy triều lấp xấp chiếc cầu ngang
Tiếng tiêu não vọng lời thương nhớ
Giọng dế sầu ngân điệu thở than
Một giải sương giăng mờ bóng nguyệt
Trời khuya bàng bạc vẻ mơ màng.
Sông Thu
PHÙ VÂN
Bãi bể đồi dâu lắm trái ngang
Trần ai biết thế vẫn mơ màng
Bon chen vất vả dành quyền trọng
Kèn cựa nhọc nhằn giựt chức sang
Đạo đức lương tâm coi nhẹ kí
Vô ơn bạc nghĩa,cốt nhiều vàng
Vô ơn bạc nghĩa,cốt nhiều vàng
Thủy triều lên xuống ôi tan tác
Chớp mắt lìa đời khá thở than !
Thanh Hoà
ĐỜI TRI TÚC
Thu đi lá nhuộm sắc trăng vàng
Trở tiết mùa về dợm bước sang
Lạnh lẽo làn đông vừa thổi tới
U buồn tiếng vạc mới bay ngang
Thấy triền mưa gió thường trăn
trở
Nghe ngọn bão bùng cứ thở than
Cuộc sống cơ chừng cầm khốn
khổ
Quê luôn biết đủ chẳng mơ màng
Như Thị
KHÔNG MÀNG
KHÔNG MÀNG
Trời định dành cho mảnh đất vàng
Lưng đèo nhìn xuống nắng thường sang
Khu nhà ấm áp cây che mát
Lối ngõ dâp dìu gió thả ngang.
Ngô lúa đủ sài dư miếng ngọt
Cột kèo khoái học kiệm lời than.
Gà vườn te tác vui liền nhắm
Vua triệu hồi kinh cũng chẳng màng .
Trần Như Tùng
TỰA HẠT PHÙ SA
Ấm áp cời lên những buổi vàng
Trên cành cúc trắng ánh mùa sang
Mầm non rực rỡ chìa tươi tắn
Lá cỗi an lành biệt ngổn ngang
Phấp phới tầng không ngày nắng lụa
Im lìm góc nhỏ bụi tro than
Hòa trong mới cũ vô thường chuyển
Tâm địa phù sa thắm mỡ màng
Lý Đức Quỳnh
HỒN TÔI MÂY GIÓ
Dạo chốn hoang vu ngắm lá vàng
Hồn vừa lạc lối cảnh Thu sang
Mây bay lơ lững chân đồi dọc
Gió thoảng nhẹ nhàng lá cỏ ngang
Đá cứng nằm yên nào biết oán
Biển mềm xuôi lặng có đâu than
Tâm tư bay bỗng hoà trời đất
Thế tục tạm quên dạ chẳng màng
Thế tục tạm quên dạ chẳng màng
Minh Thuý-Tháng 10-2017
NỞ CÁNH SEN VÀNG
NỞ CÁNH SEN VÀNG
Nở theo bảy bước cánh sen vàng
Vũ trụ theo Thầy đã mở sang
Trên dưới rạch ròi không cãi ngược
Trong ngoài phân định chẳng bàn ngang
Phương đông ngọn đuốc thiêu dòng bụi
Phía bắc bánh xe dẹp đám than
Vô nhiễm, trừng thanh, kiên nhẫn quý...
Hoàng liên tinh khiết, có chi màng.
Phan Tự Trí
VẪN CÒN
Vằng vặc trăng quê trải ánh
vàng
Gió hanh hanh lạnh chở thu sang
Trời khuya hối hả theo đường tắt
Ngỏ tối ngập ngừng rẻ lối ngang
Chợt thấy bồi hồi thời vất vả
Mà thương da diết thuở lầm than
Giờ đây sao vẫn còn trăn trở ?
Còn trách hoa xuân nở muộn màng ?
Thục Nguyên
MỘNG ĐƯỜNG THI
“ Đảo vận, tam đối”
Mảnh ruộng Đường Thi rất mỡ màng
Tao nhân cuốc xới chẳng hề than
Chỉnh chu "ngụ vận" gieo hàng dọc
Chuẩn mực " thất ngôn" trỉa lối ngang
Tỷ muội nào ham thì ngó tới
Đệ huynh nếu muốn cứ mời sang
Hãy trao nghĩa bạn muôn lời ngọc
Và trả tình thơ vạn ý vàng
Phạm Kim Lợi
BÌNH TÂM
Được sống bình yên hơn bạc vàng
Lo gì lạnh lẽo lúc đông sang
Cơm ngày ba bữa vừa no đủ
Công việc quanh năm không bỏ ngang
Tâm tính an lành luôn hướng thiện
Tinh thần thoải mái chẳng hề than
Sống vui sống khoẻ là hay nhất
Giàu có cao sang nỏ có màng !
NS-CANADA
TÂM BÌNH
Dường như vạt nắng đã hanh vàng
Thấp thoáng tâm bình gió thổi sang
Gột rửa niềm sân tay chẳng níu
Vun bồi quả hạnh tánh nào than
Luôn dừng lo lắng đầy an lạc
Vừa xếp ưu phiền dứt ngổn ngang
Đôi lúc xuyên rừng vui bọn trẻ
Mồ hôi nhễ nhại vẫn không màng!
Như Thu
BÃO TỐ THẤT THƯỜNG
Ác tà đỉnh núi tựa hòn than
Tỏa ánh đường hoa rộ cúc vàng
Dậy cảnh làng quê màn kịch diễn
Thay màu sóng biển “ bạn hiền “ sang
Người nơi bến đục chen giành giật
Kẻ chốn trường quan né chẳng màng
Bổng nổi mây cồn, giông tố cuộn
Đồng trôi, phố ngập, lũ tràn ngang
Ác tà đỉnh núi tựa hòn than
Tỏa ánh đường hoa rộ cúc vàng
Dậy cảnh làng quê màn kịch diễn
Thay màu sóng biển “ bạn hiền “ sang
Người nơi bến đục chen giành giật
Kẻ chốn trường quan né chẳng màng
Bổng nổi mây cồn, giông tố cuộn
Đồng trôi, phố ngập, lũ tràn ngang
Phạm Duy Lương
Cảm ơn huynh đã đưa bài lên trang nhà Chúc huynh luôn an lành
Trả lờiXóaKính