THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

THƠ XƯỚNG HỌA


Nguyễn Gia Khanh ,Phan Tự Trí, Hải Rừng, 
Sông Thu, Như Thu, Lý Đức Quỳnh, Phạm Kim Lợi,
 Minh Thúy, Như Thị, Thanh Hòa, Trần Như Tùng, 
Kim Oanh, Cao Bồi Già, Minh Huy,Thy Lệ Trang,

HOÀNG HÔN
Bất chợt hoàng hôn rực ráng chiều
Loang trời vàng vọt sắc cô liêu
Màn sương xuống phủ vầng mây tím
Vạt nắng về giăng dải lụa điều
Chạnh bóng tà dương chờ tắt lịm
Thương đời lữ thứ bước nghiêng xiêu
Ngày đang ngắc ngoải dìu đêm đến
Để nhuốm hồn hoang nỗi nhớ nhiều…!
Nguyễn Gia Khanh
BÀI HỌA
1.LỠ CHUYẾN
Người ơi ta hổ thẹn trăm chiều
Đò lỡ chuyến rồi bến tịch liêu
Đã biết loay hoay vào vạn thuở
Mà chưa trăn trở thấu muôn điều
Mây mờ trăng khuyết đau hồn lạc
Hương quặn đêm mòn khổ phách xiêu
Ngấn lệ hoen mi buồn lại tủi
Kiếp sau còn nhớ đến nhau nhiều ?
Phan Tự Trí
2.THU XƯA
Hà Nội mùa thu với những chiều
Dìu nhau lạc bước giữa hoang liêu
Tháng Mười phố cổ lòng se sắc
Hăm Sáu đường xưa bóng đổ xiêu
Một tuổi tình yêu hoài kỷ niệm
Hai đầu nỗi nhớ mãi tiêu điều
Thương năm tháng tận giờ tan tác
Còn lại phương trời tiếc nuối nhiều!
Hải Rừng
3.CHIỀU NƠI GA LẺ
Ga lẻ dừng chân một buổi chiều
Đồng lau hiu hắt cảnh hoang liêu
Nắng còn thoi thóp trên đồi sắn
Sương đã dần loang khắp rẫy điều
Chốn cũ rưng rưng ngày hấp hối
Đường xưa nhòa nhạt bóng liêu xiêu
Chợt nghe buốt nhói trong lồng ngực
Ký ức người xưa vẫn quá nhiều !
Phương Hà
4.RẠNG ĐÔNG
Rạng đông thấp thoáng tỏa muôn chiều
Le lói chân trời chốn tịch liêu
Vài hạt sương đêm mừng bấy nỗi
Lắm cơn gió nhẹ gửi bao điều
Trong vườn nhụy nõn tin người đón
Cuối ngõ hoa vàng thấu dạ xiêu
Rộn rã bình minh đùa nắng mới
Ngoài sân đàn bướm cũng vui nhiều !
Như Thu
5.CHIỀU VỀ QUÊ CŨ
Nhạt ánh tà huy rụng cuối chiều
Đường về quê cũ bước trong liêu
Vàng hoe cỏ úa dường biên địa
Đỏ quạch đồng khô tựa mảnh điều
Uất nghẹn quanh làng tranh mái nát
U trầm giữa xóm miếu tường xiêu
Trời xưa quạnh quẽ đi vào tối
Bạc trắng phong sương lạnh xuống nhiều.
Lý Đức Quỳnh
6.ĐÊM NAY MÁT LẠNH
Tà dương nhuộm đỏ ánh trời chiều
Khoảng lặng lui về chốn tịch liêu
Đỉnh núi sương giăng vây mọi phía
Bờ tre cuốc giục gợi muôn điều
Bữa cơm mắt liếc . . nên lòng ngã  . .
Mái tóc em buông . . để dạ xiêu . .
Chắc hẳn đêm nay phòng mát lạnh
Ngoài xa vẳng tiếng vạc kêu nhiều
Phạm Kim Lợi
7.NHẶT BÓNG HOÀNG HÔN
Mắt thả buông lơi dõi bóng chiều
Mây trời vàng úa nét thanh liêu
Khói lam thoảng nhẹ nhà ai toả
Gió mát đưa vang tiếng sáo điều
Quạnh quẽ thềm hoang mành trúc rụng
Đìu hiu nắng nhạt dậu hoa xiêu
Hồn ơi héo hắt niềm thương nhớ
Gởi mảnh tình riêng chất chứa nhiều .
Minh Thuý
8.CHIỀU QUÊ
Trời tây bịn rịn áng mây chiều
Cảnh vật mơ hồ giữa tịch liêu
Đồng ruộng mù giăng thêm bát ngát
Lều tranh khói bủa đến tiêu điều
Bến xưa lả lướt màu trăng mọc
Thềm cũ bơ thờ ánh nắng xiêu
Tiễn biệt ngày đi càng quạnh quẽ
Đò neo cổ độ hắt hiu nhiều.
Như Thị
9.TRỞ VỀ
Tà dương ráng đỏ nhuộm trời chiều
Chốn cũ về thăm cảnh tịch liêu
Chái dột, tường rêu, rào lệch lẹo
Nhà nghiêng, cửa vẹo, mái tiêu điều
Tuyệt tăm bày trẻ khi trường vãn
Vắng dáng mẹ già lúc bóng xiêu
Khói xám khi xưa vương vất tỏa
Giờ đây thổn thức nhớ thương nhiều.
Thanh Hoà
10.HOÀNG HÔN BIỂN
Biển đón hoàng hôn đẹp mọi chiều
Nước trời khơi lặng vẻ hoang liêu.
Sóng vàng lấp lánh chùm muôn cá
Bãi trắng xôn xao chứa vạn điều.
Cảnh vực canh vùng xuồng vút vút
Thuyền ngư cặp bến bóng xiêu xiêu.
Ráng hồng yên ấm dường lưu lại
Âu yếm thời nay, muốn, muốn nhiều .
Trần Như Tùng
11.NẮNG HẠ XƯA…
Ai ngờ nắng hạ đốt trời chiều
Ảm đảm bao trùm chốn tịch liêu
Tóc trắng rơi theo đời loạn lạc
Mây đen ụp xuống cảnh tiêu điều
Thương ai thất trận thời quang tắt
Xót nỗi  vô thường kiếp lụi xiêu
Quay lại hè xưa tim quặn thắt
Hướng về chốn cũ tả tơi nhiều.
Kim Oanh
12.KHẮC KHOẢI
Xuyên khoai nắng nhạt buổi tàn chiều
Một giải lụa lồng bóng tịch liêu
Trên núi mây vờn xanh tím biếc
Dưới sông nước lượn đỏ hồng điều
Thương người nghĩa nợ lòng nghiêng ngả
Nhớ kẻ tình vay dạ đảo xiêu
Con tạo xoay vần ngày vụt tắt
Để đêm khắc khoải nhớ thương nhiều
Nguyễn Văn Lan
13.BÓNG TÀ
Ánh dương vàng vọt trải nương chiều
Mây xám bày thêm nét tịch liêu
Mõ vẳng âm dồn,  tâm dạ rối
Đường xa gối mỏi, bước chân xiêua
Cô thôn cảnh  lịm, gieo bao nỗi
Lữ khách lòng nao quẩn lắm điều
Ồ cánh chim côi tuồng xớt sẻ
Ai kia tâm trạng vợi nguôi …nhiều!
CAO BỒI GIÀ
14.ĐÊM CÔ TỊCH
Mặt trời xuống núi khói lam chiều
Tám hướng buồn trông cảnh tịch liêu
Gợi nhớ nỗi đau do phản cảm
Chạnh niềm tâm sự bởi bao điều
Trăng khuya chú Cuội ngồi đơn chiếc
Bóng tối mèo hoang bước đổ xiêu
Tiếng quạ kêu sương nghe lạnh gối
Đêm dài bi kịch vẫn còn nhiều.
Minh Huy
HẠ XƯA...
Dừng bước năm xưa một buổi chiều
Hạ buồn vắng vẻ cảnh hoang liêu
Đường mòn dốc núi chân nghiêng ngả
Chùa cũ ven đồi vách đổ xiêu
Tiếng mõ êm đềm thương lắm nỗi...
Lời kinh thầm lặng xót bao điều !
Dáng gầy sư cụ tay lần chuỗi
Chẳng dịp về thăm ...vẫn nhớ nhiều !
Thy Lệ Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*