THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2018

BÃO SỐ 9



THƠ XƯỚNG HỌA
Đức Hạnh và Thi Hữu

BÃO SỐ 9
Mây mù xám xịt phủ phường thôn
Bão lụt đi qua cảnh quá buồn
Đường sá bồng bềnh con nước cuộn
Người xe chúi nhủi cánh mưa dồn
Hàng cây trốc gốc lìa nơi chốn
Chiếc lá xa cành nhớ cội nguồn
Gió rít từng cơn lòng bất ổn
Mong ngày tỏa sáng vọng càn khôn.
Đức Hạnh-26 11 2018
BÀI HỌA
BÃO USAGI
Bão tố tung hoành tận phố, thôn…
Mưa to nước trỗi biến sông buồn
Dân tình khổ ải lo dông cuốn
Mọi nẻo đìu hiu sợ gió dồn
Ngã quỵ người xe lìa khỏi chốn
Xô nhào cây cối phải xa nguồn
Mong rằng: Số chín* đừng gây tổn
Lánh nạn an toàn, tỏ trí khôn…
Hạnh Trương-26 11 2018
BÃO
Gió cuộn cuống cuồng gió viếng thôn
Mưa rơi tới tấp cảnh mưa dồn
Nhiều đường tơi tả bao cây ngã
Lắm chỗ tơi bời lắm nước tuông
Thời tiết cớ gì gây bão tố
Dân lành luôn mãi sợ càn khôn
Cầu mong mọi việc qua êm ả
Cuộc sống an vui khỏi khổ buồn
Vetra Tho-26 11 2018
BÃO LỤT...
Hay tin bão lụt kéo vào thôn
Nước cuộn dâng cao khốn khổ buồn
Gió lộng nhà bay vườn xoáy nát
Mưa cuồng ruộng ngập đất trôi dồn
Cầu mong trở lại nơi quê cũ
Ước nguyện quay về chốn ngọn nguồn
Tất cả bình yên ngày họp mặt
Gia đình hạnh phúc trẻ thêm khôn.
Tuyết Phan-26 11 2018
THIÊN TAI KHỐN KHỔ !
Phố xá bây giờ giống cảnh thôn...
Đường xe nước ngập xót xa buồn
Mưa đày nặng hạt bay tới tấp
Gió thổi từng cơn rít dập dồn
Cảnh sắc đau thương bày khắp chốn
Màu tang bi đát lụy hương nguồn
Thiên tai dày xéo tình dân khốn
Khổ mãi nên thành mất cái khôn !
Tuan Nguyen-26 11 2018
BÃO TRÀN NƯỚC LOẠN
Phố thị sầu thương xót xóm thôn
Việt Nam khắp chốn mọi nơi buồn
Xe quanh Phú Nhuận đều lê lết
Nước đọng Tân Bình đã ứ dồn
Chợ Lớn tưởng sông đang cuốn lũ
Hàng Xanh như biển vỡ dâng nguồn
Trông trời mù mịt mưa cuồng loạn
Bão cũng xô nhào tuổi dại khôn...
Hawthorne 26 11 2018
CAO MỴ NHÂN

ĐÃ THẤY BÌNH MINH
Mưa dầm bão quét khổ hương thôn
Phố xá thôn quê cảnh thật buồn
Sự nghiệp quay cuồng vì lốc xoáy
Mùa màng thất bát bởi triều dồn
Ước mong cuộc sống ngời quê Mẹ
Hi vọng nhân sinh thắm cội nguồn
Đã thấy bình minh lên sáng tỏ !
Mây mù biến dạng tỏa đường khôn…
Đức Hạnh-27 11 2018
BÃO SỐ 9
Chống chọi tai ương thảm não buồn
Này ngay thành thị phải chi thôn?
Trong nhà nước lấn tràn như suối
Giữa phố sóng xô ngập tựa nguồn
Mương rạch không thông thêm gió dập
Ngòi sông bí tắc lại mưa dồn
Quan trên mặc kệ dân bì bõm
Vắt vẻo ngồi cao,lựa chỗ khôn !
Thanh Hòa-26 11 2018
CẦU TRỜI KHẤN PHẬT
Ách nước tai trời đọa xóm thôn
Mưa tuôn xối xả cảnh sao buồn!
Chim muông xao xác bay rời tổ,
Cây cỏ tả tơi thật đáng thương
Phố xá thành sông xe cộ nghẽn,
Ruộng đồng hoá biển kẹt khơi nguồn.
Cầu trời hoá giải từng tai họa,
Khấn phật cho người  xử trí khôn.
Uyên Quang-26 11 2018
CƠN BÃO SỐ 9
Bão nổi lên rồi ập xóm thôn
Phố phường lụt lội nước nôi buồn
Bồng bềnh xác chuột trôi cuồn cuộn
Lênh láng mặt đường sạt lỡ dồn
Thiếu nữ dầm mưa tìm tới cội
Thanh niên đội gió trở về nguồn
Bà con cực khổ chung hoàn cảnh
Cô bác khó khăn bó cái khôn
Mai Xuân Thanh-26 11 2018
TAI ƯƠNG
Gió bão tơi bời hại xóm thôn 
Rồi gây cảnh lụt thật đau buồn
Cửa nhà khốn đốn mưa tràn đọng
Phố xá tiêu tan nước ngập dồn
Ngó lại mênh mang như biển sóng
Nhìn theo lai láng tựa sông nguồn
Dân tình vất vả từ muôn phía
Tạo hoá giăng bày chẳng thể khôn
Minh Thuý-27 tháng 11-2018
GIÔNG BÃO
Bão lùa cuối phố tận cùng thôn
Nhiều thêm mất mát trĩu đau buồn
Nha Trang người chết trôi dòng chảy
Bà Rịa nhà tan cuộn sóng dồn
Lối cũ hàng cây nghiêng ngả cội
Đường xưa sông nước xót xa nguồn
Bao nhiêu dự án tiền ti tỉ
Chống ngập trong mồm bọn lỏi khôn
Lý Đức Quỳnh-27 11 2018
GIÔNG BÃO
Tang thương khắp cõi xá đây thôn
Khí hậu toàn cầu nóng quá dồn
Hiệp định Ba Lê tờ giấy lộn
Năm Châu quả đất chốn vô nguồn
Đâu nhìn phố xá đường vui nhộn
Mặc ngó bảo giông cảnh xót buồn
Dồn dập thiên tai đành chịu trận
Thương dân ứng phó để tìm khôn
Hải Rừng-27 11 2018
QUA CƠN BÃO TỐ
Mắt bão quay cuồng ngó tận thôn…
Hành tung của chúng thật đau buồn
Nước dâng quốc lộ tràn nhiều chốn
Núi lở vùng cao sạt lắm nguồn
Mùa thất toi công do lũ cuốn
Nhà trôi mất mạng bởi triều dồn
Qua cơn gió chướng bao bề bộn…
Cảnh khổ cho mình học cái khôn..!
Hồng Xuyến=28 11 2018
NỖI NIỀM
Vũ trụ xoay vần giữa xóm thôn
Trồng thêm bão lụt hắt hiu buồn
Gầm trời hung hãn mây tung tẩy
Mặt đất te tua nước dập dồn
Lau lách chơi vơi lìa bỏ cội
Phù sa ngơ ngẩn phải xa nguồn
Cơ hàn còn tẩm thềm thương hải
Khốn quẩn không chừa kẻ dại khôn
Như Thị-27 11 2018
oOo
CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ BẠN
Chân thi xướng họa tỏ phường thôn
Thành thị đồng quê bão tố buồn
Cảm tưởng thân yêu tình mãi nở
Ơn người thắm thiết nghĩa luôn dồn
Qúy nhân bày tỏ ngời nhân ảnh
Bạn hữu sẻ chia thắm cội nguồn
Họa lũ... sẽ qua đời hạnh phúc
Thơ lòng lắng đọng tỏa càn khôn.
Đức Hạnh-28 11 2018

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018

RỒNG VẪN BAY LÊN


Tôi sinh ra từ miền đất Phương Nam
Thẳng cánh cò bay một thời mở cõi.
Ngàn mây vân du
Ngàn mây vẻ lối,
Sông nước muôn trùng, bát ngát bóng chiều lam.
Cảm thức quanh tôi
Đất trời thân thiết
Tim máu ông cha từ thuở xa xăm.

Tôi lớn lên
Theo từng trang sử nước
Biết trong tôi có dòng máu Tiên-Rồng
Phế tích thời gian,
Nhưng vẫn là mộng ước
Từ Cổ Loa Thành, tiếp đến Thăng Long.

Sử truyền
Nơi ấy ngàn năm trước
Vua nằm mộng, thấy rồng bay lên
Khí thiêng tụ lại nên hồn nước,
Thành cũng từ đây đặt lấy tên.

Triều Lý,
Rồng xưa
Bay lên từ đất Bắc
Ngót ngàn năm tươi mát quê hương.
Trời xứ sở giờ đây không bóng giặc.
Muôn dân lành còn lại chuyện yêu thương.

Thời đại Việt Nam
Rồng vẫn bay lên... khắp mọi miền Tổ quốc
Trang sử Việt, vẫn sáng ngời Tộc Việt,
Mây nước thanh bình
Xanh điệp khúc quê hương.
MẶC PHƯƠNG TỬ
                      

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

TẠ ƠN



TẠ ƠN
Tạ Ơn Trên, Đấng đã ban sự sống
Và chở che những khi gặp khó khăn
Tạ mẹ cha đã dưỡng nuôi dạy dỗ
Vì yêu con đã cực khổ nhọc nhằn

Tạ ơn em những đắm say nồng thắm
Và cùng anh chung nhịp trái tim rung
Tạ ơn con đã lắng nghe lời đúng
Vì tin yêu sống trọn nghĩa ân tình

Hồn tôi ơi, cuộc sống này
Đời tôi nào nghĩa gì
Nếu không có Trời Cao
và những người thân yêu

Tạ bạn tôi khuyến khích tôi đều bước
Nhiều năm qua chúng ta cùng có nhau
Buồn hay vui đến với nhau cười khóc
Dìu nhau đi lúc mỏi gối trên đường

Tạ Việt Nam với biết bao tình mến
Dạy cho tôi thương nòi giống Tiên Long
Và không quên Hoa kỳ rất bao dung
Tạo cho tôi có cuộc sống an bình

Hồn tôi ơi, cuộc sống này
Đời tôi nào nghĩa gì
Nếu không có Trời Cao
và những người thân yêu
TrươngNgọcThạch
Happy Thanksgiving 2018
BÀI HỌA
TẠ ƠN ĐỜI
Ơn mặt trời đã cho thêm sự sống
Ơn người giúp trong những buổi khó khăn
Ơn cúc dục lúc Mẹ Cha nuôi nấng
Ơn lời ru còn đọng giữa mênh mang

Ơn đời cho những tình yêu đằm thắm
Khi con tim rẻ sóng nghĩ về nhau
Ơn vợ chồng hòa nhịp đạo phu thê
Ơn cốt nhục mãi truyền nuôi hào khí

Tạ ơn bạn đã cùng chung nhịp đếm
Bước bên nhau dẫu lây lất u sầu
Khi yên hàn hoặc gặp lúc binh biến
Vẫn kề vai chung gánh cuộc bể dâu

Tạ sa trường đã gói dùm xương thịt
Đất ấp ủ ,trầm tích mãi nơi này
Mấy mươi năm đã tươi mầm cây cỏ
Tạ hư không còn gom giọng tao mày

Ơn chiến trường cho gặp tình chiến hữu
Lẫm liệt kiêu hùng bởi con Hồng Lạc
Tạ ơn người cứu thương nơi trận mạc
Mặc đạn rền vẫn vững cáng băng ca

Cúi tạ ơn người Bác sĩ quân y
Đã cho thân này ngắc ngoải tái sanh
Sống sót rồi được tình thương độ lượng
Sẻ chia giúp đỡ tiếp bước an lành

Cầm dao mổ mắt lóe ánh từ bi
Ơn cứu độ bao dung cũng bởi vì
Tình đồng đội cưu mang lúc thập tử
 thiên thần hiện màu áo quân y
Lê Đăng Mành
TẠ ƠN
Tạ ơn từ lúc nằm nôi
Mang ơn cho tới bình vơi lửa tàn
Ơn trời thoát khỏi gian nan
Ơn mưa thắm ruộng nước tràn bể lam

Cám ơn nghĩa cử hội bàn
Ơn trên ban phước muộn màng bên nhau
Trả ơn biến hải nương dâu
Đồng xanh lúa tốt ơn sâu đất trời

Đông qua ơn tiết ấm xuân
Ơn cây trổ nụ đẩy dần tê đi
Ơn thời gian vụt ngựa phi
Ơn đời quán trọ hân hoan đón mời

Tuổi già ơn sống thảnh thơi
Gió hiu hiu thổi mát ơn mùa hè
Thế gian lắm chuyện ơn ,chê
Cám ơn lộc thọ đề huề thơ ngâm !
NS-CANADA

ĐỌC “TRẦM TÍCH” TẬP THƠ THỤY SƠN


ĐỌC “TRẦM TÍCH” TẬP THƠ THỤY SƠN
Châu Thạch
Muốn biết nhà thơ Thụy Sơn (Đà Nẵng) vì sao lấy tên “TRẦM TÍCH “ cho tập thơ xuất bản lần nầy thì chắc phải hỏi thẳng tác giả. Tuy thế đọc cái tên “TRẦM TÍCH ” của tác phẩm ta cũng có ý niệm về những gì nhà thơ muốn gởi vào tập thơ này. Nghĩa của chữ trầm tích về vật chất là những gì chìm xuống, lắng đọng lâu ngày trong nước. Nghĩa của chữ trầm tích hiểu theo tinh thần là những gì sâu lắng trong tâm hồn qua năm tháng học hỏi, suy tư và chiêm nghiệm. Trầm còn là sự thanh trong của âm thanh dịu dàng, giúp cho mọi người sống chậm lại để cảm nhận những điều tiềm ẩn sâu xa của nhạc. Vậy thì, với tập thơ lấy chủ đề là TRẦM TÍCH, nhà thơ Thụy Sơn muốn gởi vào đó những tinh túy chắc lọc được trong cuộc sống đã lắng đọng trong tâm hồn mình bấy lâu nay bằng tiếng thơ cô đọng của mình.
Đọc toàn bộ tập thơ, tôi có ý nghĩ mỗi bài thơ của Thụy Sơn, hay nói sâu hơn, mỗi câu thơ của Thụy Sơn viết trong tập thơ nầy cũng là một trầm tích. Bởi thơ của chị ở đây không viết theo cảm xúc bất ngờ đến, mà mỗi dòng thơ là một dòng tư tưởng, toát yếu những tư duy chất chứa tháng năm trong tâm linh một người yêu thơ và mộ đạo.
Vào đầu tập thơ ta gặp ngay một đóa Vô Thường. Đóa Vô Thường của Thụy Sơn khác với đóa Vô Thường thấy nhiều ở những tác giả thiền thi:
Ta về
Chăm ngọn cỏ vườn
Chờ tâm
Trổ đóa vô thường
An nhiên
Mòn đêm
Chưa thuộc chữ THIỀN
Thấy trăng
Tròn khuyết bên hiên
Giật mình!
“Đóa Vô Thường”
Đọc thơ ta hiểu ngay đóa Vô Thường của nhà thơ chưa nở. Chữ “Giật mình” thổ lộ cho ta hiểu bản chất tục lụy còn trong con người thi sĩ. Đó là một bài thơ khiêm nhường, nói thật cái thấy trong tâm khảm của mình, khác hoàn toàn với những bài thơ dùng chữ “thường hằng”, dùng chữ “vô quái ngại” để biến cái tôi ô trọc của mình thành ra thanh cao siêu thoát.
Nhà thơ Thụy Sơn có những câu thơ cô đọng triết lý đạo Phật quá hay. Để nói về luân hồi, Thụy Sơn chỉ dùng một chiếc lá thôi mà gói trọn trong đó vạn mùa thu, gọi trọn trong đó sự phôi pha của vạn kiếp người:
Ta ngồi
Lượm...chút mong manh
Ô hay!
Kiếp lá vàng hanh
Luân hồi.
“Chiếc Lá Luân Hồi”
Để nói về sự quan trọng của nghiệp lực, Thụy Sơn chỉ dùng một câu kinh bị rơi mất để hình thành một câu chuyện luân hồi lý thú:
Qua sông
Làm rớt câu kinh
Ngược luân hồi
Trả ba sinh kiếp nầy
“Nghiệp”
Để nói về nhân duyên của kiếp người, Thụy Sơn chỉ dùng một hạt sương mà bao trùm cả không gian, bao trùm cả thời gian duyên khởi của nó:
Ngàn xưa
Từ hạt sương tan
Duyên sinh trên nhánh
Nắng vàng luân lưu
Giữa đời
Cười khóc thật hư
Ngàn sau
Còn vọng âm dư Kiếp người...
“Duyên Sinh”
Không gì giãi nghĩa về luân hồi, về nghiệp lực, về vô thường gọn và dễ hiểu hơn bằng hình ảnh một hạt sương mong manh cũng phải qua khóc cười của đời, chịu nhiều hỷ nộ ái ố của kiếp nhân sinh.
Để nói về chữ Tịnh, Thụy Sơn không vội vàng quay về bên trong để tìm tâm Phật của mình. Nhà thơ đã để linh hồn mình tan vào trong mênh mông:
Trăng về trăng tỉnh mặc
Sương đến sương lạnh câm
Đêm và tôi và bóng
Tôi tan vào mênh mông...
“Tịnh”
Tan vào trong mênh mông nghĩa là vô vi cùng đất trời, hòa chung sự tĩnh lặng của thiên nhiên để linh hồn trong sạch. Tất nhiên khi linh hồn trong sạch, nhà thơ quay vào nhìn lại nội tâm, không còn qua lăng kính trần gian, thì cái tôi có tâm Phật dễ dàng hiển hiện.
Về những bài thơ viết riêng cho đời thường của mình, sâu đậm những thăng hoa hay trăn trở về cuộc sống, nhà thơ Thụy Sơn cũng đều gởi vào đó bàng bạc những tư duy sâu sắc, tạo một tiếng thơ trầm lắng và thư thái, giống như từng tiếng chuông thong thả vọng giữa không gian, trong bầu trời cao rộng. Hãy đọc “Trăng Vỡ”:
Mặc trời cao
Mặc đất sâu
Đò ta
Lặng giữa tinh cầu thả trôi
Chẳng chờ mai
Chẳng đợi sau
Giỏ đầy trăng vỡ...
Một màu nhất như!
Bảy câu thơ đầu mang tư tưởng Lão Tử, thả lỏng tâm hồn chìm trong vạn vật. Câu thơ chót trở thành câu thơ viên mãn của nhà Phật, “một màu nhất như” có nghĩa là một màu Như Lai trọn vẹn. Nhìn trăng vỡ tức là nhìn cái đẹp bị tan tác. Đựng trăng vỡ trong chiếc giỏ đầy tức là chiêm nghiệm sự vô thường trong trời đất. Và thấy trăng một màu nhất như tức là ngộ được màu chân như của trí tuệ, của Như Lai qua chiếc giỏ ấy.
Thụy Sơn viết về mùa cũng khác lạ. Nhà thơ chỉ dùng một chữ “trút lá” mà ta thấy cả mùa thu của đời người vừa đẹp như nắng hoàng hôn mà vừa sầu như cây trút lá:
Ngày sắp tắt
Nhận ra chiều đẹp quá
Đón hoàng hôn
Chút nắng cuối trời phai
Lối đi qua
Để lại bóng vương dài
Chờ ta với
Cây đời đang trút lá…
“Trút Lá”
Nhà thơ biết đời mình cũng đã vào thu. Nhà thơ có chút bi quan khi nhìn mùa lá rụng. Tiếng kêu “Chờ ta với/Cây đời đang trút lá” như một tiếng gọi âm vọng trong rừng thu và đồng vọng vào tâm tư những ai đã thấy đời mình xế bóng. Thế nhưng tiếng gọi đó không thảng thốt. Tiếng gọi đó vang lên như tiếng gọi một người thân đi phía trước. Từ đó ta hiểu được sự an nhiên, bình tịnh và tự tại trong tâm hồn tác giả, bởi đã biết đời mình như một “Đời Sông” sẽ trôi vào biển lớn:
Buồn gì
Mây xuống trắng sông
Nặng lòng chi
Những đục trong ao người
Ta ngồi
Nhìn được mất trôi
Đời sông
Cũng một dòng thôi về nguồn.
“ Đời Sông”
Thật tình với tôi, tất cả những bài thơ trong “TRẦM TÍCH ” đều hay. Trầm tích phần nhiều dùng để chỉ sự tích tụ những thứ qúy giá và hiếm có trong đời. Thơ Thùy Sơn trong “Trầm Tích” cũng hiếm câu, hiếm chữ. Mỗi bài thơ đều hướng về Phật pháp nhưng không phải là một bài thuyết pháp hay một gói từ ngữ để bày tỏ sự am tường đạo lý cao siêu. Đọc Thụy Sơn ta thấy tiếng thơ chính như tiếng chuông. Thanh âm phát ra từ chuông ấy bởi đồng và vàng đúc nên nó. Chuông đó rung lên bởi cánh tay nghệ thuật của con người vừa có đạo hạnh vừa thẩm thấu âm thanh tác động vào, cho nên nó như vừa có linh hồn của thơ vừa có linh hồn của đạo, hòa quyện, âm vang, truyền cảm đến người những cảm xúc thật sự thăng hoa.
“TRẦM TÍCH ” đúng là trầm tích của thơ, lắng xuống từ tâm hồn như mặt nước vô biên. Châu Thạch tôi, vì không phải là chuyên nghiệp, nên chỉ vớt được một vài viên đá lạ giới thiệu với đời, mong được hé lộ một chút gì trân quý trong kho trầm tích của Thụy Sơn ./.
Đà Nắng 16/11/2018-Châu Thạch
ĐĂNG TỪ NGUỒN: truongvantran@hotmail.com

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2018

TỰ SỰ HỒ GƯƠM


THƠ XƯỚNG HỌA
Phan Thanh Xuân&Thi Hữu
TỰ SỰ HỒ GƯƠM
Thả mộng Hồ Gươm kệ chuyện đời
Đêm tàn lặng ngắm giọt sương rơi
Tháp Rùa cổ kính rêu xanh biếc
Điện Ngọc uy nghiêm ánh sắc ngời
Trầm mạc Thủy Đình mờ huyễn cảnh
Hiên ngang Thê Húc tuyệt xinh vời
Bâng khuâng hương sữa chiều hôm đến
Hà Nội ta ngồi gió nhẹ vơi.
Phan Thanh Xuân 10/11/2018
BÀI HỌA
THU HÀ NỘI
Thu Tháng Mười Hà Nội nhớ đời
Đường Hồ Gươm ngập lá vàng rơi
Tháp Rùa đứng tỉnh gương trầm mặc
Thê Húc ngang nhiên nét đỏ ngời
Đền Ngọc Sơn nghiêng mình bóng nước
Khách du cảnh lẳng khúc  tình vời
Chiếc khăn quàng dáng người thanh nữ
Là  tất  cả  lòng  chẳng  biết  vơi
Hải Rừng
HỒ HOÀN KIẾM
Kim Quy kiếm báu hiến xây đời
Thần cũng vì dân giấu lệ rơi
Lê Lợi gươm vàng gìn bất khuất
Thăng Long hồ nước lại xanh ngời
Giờ đang nhiễm độc rùa lơ lửng
Dự án khơi trong chuyện nửa vời
Thiêng khí muôn năm còn hội tụ ?
Linh hồn tiên tổ có chơi vơi ?
Lý Đức Quỳnh 11/11/2018
HÀ NỘI THU XƯA
Hà Nội xa xưa, một quãng đời
Có mùa thu ngập lá vàng rơi
Êm đềm phố cổ, hàng cây phủ
Xanh biếc hồ Gươm, ánh nắng ngời
Áo lụa vàng tơ chiều gặp gỡ
Khăn len tím thẫm tối trông vời
Đong dầy kỷ niệm trong tâm thức
Hình ảnh năm nào chẳng nhạt vơi.
Sông Thu
ÁN VƯỜN LỆ CHI
Lam Sơn tụ nghĩa dựng nên đời
Kiếm báu hồ gươm tỏa rạng ngời
Lê Lợi thuận thiên tâm sáng chói
Ức Trai thừa mệnh chí cao vời
Đời trao oan khuất kêu không thấu
Nghiệp gánh tủi hờn tát chẳng vơi
Tam tộc tru di hành thảm án
Cho vườn Thị Lộ lệ trào rơi
Như Thị
SUY TƯ
Lắm lúc suy tư ngẫm chuyện đời
Lòng còn vương nặng giọt sầu rơi
Nhìn vầng nguyệt lạnh không gian ảo
Mơ những ánh sao chiếu sáng ngời
Lạc bước bồng lai tìm cảnh giới
Mơ sao giấc mộng quá xa vời
Hồng trần lắm nghiệp thêm bi lụy
Vứt bỏ cho hồn sẽ nhẹ vơi.
Phi Van Nguyen- Bạc Liêu 10/11/2018
CỐ ĐÔ TỰ SỰ
Rảnh rỗi lướt face ngẫm sự đời
Trời đang lấm tấm giọt buồn rơi
Hoàng thành khép cửa không ai tới
Linh Mụ ngưng chuông vắng bóng người
Xứ Huế trầm tư hò mái đẩy
Hương Giang thổn thức nhạc xa vời
Tâm tư mỗi sớm mong ngày mới
Xoá bỏ ưu phiền đã nhạt vơi.
Minh Hồng - Huế 11/11/2018
BÊN THÁP RÙA
Cây Tháp Rùa thiêng đã nhập đời
Ngày đêm lắng đọng tiếng thu rơi
Nhớ ông Lê Lợi tâm hồn sáng
Nhớ chuyện Thần Quy dã sử ngời.
Làn nước lăn tăn lòng rộng mở
Con người thanh lịch đức cao vời.
Thường dành khắc trọng ngồi tư lự
Thanh thản, dạt dào, bụi bặm vơi .
Trần Như Tùng
VIỆT NAM TÔI,VẪN .....
“Điệp VẪN”
Việt Nam VẪN sống mãi trong đời
Mỗi độ Thu vàng lá VẪN rơi !
VẪN sóng Bạch Đằng vang hối hả
VẪN hồn Vạn Kiếp vọng xanh ngời
VẪN Trần Hưng Đạo lưu danh tướng
VẪN Nguyễn,Quang Trung rạng nước tôi
Tổ Quốc VẪN thi gan tuế nguyệt
Tinh thần tự chủ VẪN không vơi !
songquang-11-142018
*Nguyễn,Quang Trung= Quang Trung Nguyễn Huệ

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2018

ĐỜI QUÊ


THƠ XƯỚNG HỌA
Như Thị,Minh Thúy,Như Thu,Thanh Hòa,Khánh Cương, Người Nay,
Phan Tự Trí,Lá Úa,Thảo Phước,NS-Canada,

ĐỜI QUÊ
“NĐT- Chơi chữ”
Ngắc ngoải cùng đông những phạc Phờ
Đìu hiu quạnh quẽ đến bơ Thờ
Lời ru gảy nhịp thường tái
Giọng Hát lìa tông  phải đẫn Đờ
Lũ quét Đê điều chẳng được
Bờ toang ruộng lúa bỏ đâu Ngờ
Trâu bò F(ép) ruột vì không cỏ
Khốn khổ người quê mãi dại Khờ
Như Thị
BÀI HỌA
LẺ BÓNG
“NĐT- Chơi chữ”
Tàn đêm bóng lẻ mặt bơ Ph
Khắc khoải niềm riêng dạ thẫn Th
chép lời yêu tình mãi đượm
Người mang nỗi nhớ mộng luôn Đ
Ch mong bến đợi trăng nào tỏ
Giã biệt thuyền neo nước chẳng Ng
Lặng lẽ sương chan đỉnh núi
Buồng tim lỗi nhịp...phút si Kh!
Như Thu
NGHỀ NÔNG
“Ngũ độ thanh-Chơi chữ
Vất vả mai chiều mặt mũi
Ph
 Đồi dâu chả nỡ mặc ơ T
h
Nghề quê Q lúa thành nhanh nhẹn.
 Thói ruộng R
khoai nỏ đẫn Đ
 Lặng lẽ
Ch đêm về chẳng biết
Lơ là trông tối lại không  Ng
B đê èo ọt nhờ thôn xóm
Lũ mạnh , thuyền neo ,chẳng  có
Kh 
 Thanh Hoà
CŨNG THẾ THÔI
NĐT-chơi chữ
Đầu đông chuyn tiết mệt bơ Ph
Mỏi gối đầu vưng ruột th
n Th
Bạc
triền Đ còn khắc khoải
Vàng B mép ruộng ngỡ
ngu Đ
Hoa tàn buổi nọ M
còn nhớ
Lá r
ã hôm T chị chỉ Ng
Mộng  tuổi, thôi rồi đâu biết những
Hiền ngoan giỏi tệ giống khù Kh
Nguyễn Khánh Cương
BỆNH
Bệnh hoạn làm sinh quá mệt ph
Xàng C lọ thuốc ngán ơ thờ   ( xê)
Nào ưa K nữa vì hơi cạn
Chẳng muốn H  thêm bởi giọng đờ
Việc F quay cuồng ôi khó nghĩ
Sức B yếu đuối thật không ngờ
Anh M xót dạ nên thường giúp
T dại thân tâm hoá biến khờ
Minh Thuý -7 tháng 11-2018
D GIÀ
Tuổi cao sức yếu, dáng bơ Ph
Chẳng biết khi nào tựa ghế Th
Mắt mũi T M đầu đần độn
Chân tay Q quạng mắt l đ
Ăn uống khó khăn càng B bết
Xướng hoạ hanh thông, thật bất Ng
Thân cá vào L (lờ), nên lẩn quẩn
D già quên đá, phải đâu khờ
Người Nay
KHỎI TIẾNG NGU SI
“Chơi chữ”
Chẳng trọng thì thôi chớ phỉnh Ph
Trống trơn nhang khói lấy chi Th
Quân D đàn gảy tai nào điếc
Lũ khỉ đầu ngơ mắt giả Đ
Bạc ác tuyệt duyên V kẻ tỵ
Ranh ma tận nghĩa sợ ai Ng
Bỏ L cả lũ cho mèo nhậu
Khỏi tiếng ngu si khỏi tiếng Kh
Phan Tự Trí
TÀN CANH
Khắc khoải tàn canh gió phất ph
Thu qua đông lại dạ thẫn Th
Mưa bay lất phất lòng T tái.
Một thoáng suy tư đến đn Đ
Lắng đọng hồn thơ qua tiếng H
Dịu dàng khoan nhặt có đâu Ng
Ai đành nỡ F đời xuân nữ
Trót đã vương mang kiếp dại Kh
Lá úa /9/11/2018

CHỮ CÁI MỖI CÂU
Q quạng từng đêm mặt phạc Ph
R chậm chạp đến ơ Th
Thương B nhớ biển lòng thơ thẩn
Cảm bãi yêu sông dạ đẫn Đ
Ch đợi bao năm nào có tưởng
Trông mong mấy bận thật không Ng
D nay ước muốn về nơi cũ
Chỉ vậy mà sao chí dại Kh
Thảo Phước
ĐỜI NGƯỜI
Tuổi hạc tiêu điều tóc bạc Ph
Mặt mày lơ láo dáng  ơ  Th
Đàn K thuở ấy làm  T dại
Tiếng H giờ đây lại cứng Đ
Khán giả B bàn đi rạp khác
Đường về nuớc mắt lụt B Đ
Ai NG sân khấu là như thế
Cam chịu  F lòng chẳng phải KH
NS-CANADA