ĐIÊU TÀN
THƯ HOÀNG BÌNH THƠ
Một thể thơ lạ “Yết Hậu” ca
ngợi vẻ đẹp khi tàn phai được tác giả Lê Đăng Mành gửi tặng chúng ta.
Điêu tàn
Cuốc chiều lên giọng
giữa mênh mang
Đìa cạn sen khô ngậm lỡ làng
Nắng mỏng khói giăng bờ quạnh quẽ
Tàn.!
Nắng mỏng khói giăng bờ quạnh quẽ
Tàn.!
Cái "điêu
tàn" thì rõ là điêu tàn rồi thế mà tại sao nó có thể đẹp đến vậy! Chính là
do tình trong đôi mắt tác giả: ngậm ngùi luyến tiếc anh chắt lấy từng nét đẹp
đang mờ phai dưới nắng.
Bắt đầu từ một đìa sen khô, nước cạn hoa phai mà tình ý ngút lỡ làng.Giọng con
Cuốc kêu thảm thiết trong hạ tàn nắng mỏng khói vương đôi bờ.. làm tôi cảm nhận
hai giọt lệ long lanh trên bờ mi người thơ.
Ngập ngừng tình rơi theo nét bút, bức tranh điêu tàn khoắng những vệt mực dài thẫm buốt. Là thơ? Không, đúng hơn là họa. Mà cũng không hẳn là họa, phải gọi chính xác là thơ họa. “Điêu tàn” của anh LĐM là một tác phẩm song giá trị như thế.
Ngập ngừng tình rơi theo nét bút, bức tranh điêu tàn khoắng những vệt mực dài thẫm buốt. Là thơ? Không, đúng hơn là họa. Mà cũng không hẳn là họa, phải gọi chính xác là thơ họa. “Điêu tàn” của anh LĐM là một tác phẩm song giá trị như thế.
Chẳng vậy mà hình ảnh trong thơ sống động ngời sắc dậy hồn. Tôi phục sự chọn
lựa sự vât, ngôn từ và cái cách se thơ của anh mới vương vấn làm sao.
Chắc chắn là trước mặt anh đang có một đóa hoa, đang vang tiếng Cuốc gọi..rồi dòng nước cạn trơ bùn, cánh sen phai ngửa đài ngạo nghễ...Thêm một dải lụa vàng huyền ảo quấn sợi khói lam bay nằng nặng nỗi quê vắng lặng.
Hình ảnh này buộc thêm cái đẹp cho hình ảnh tới..để rồi tất cả xoáy theo một chữ “tàn” hốt hoảng. Nghệ thuật thơ Yết Hậu là ở chữ cuối, kết thơ như anh là đã thành công.
Chắc chắn là trước mặt anh đang có một đóa hoa, đang vang tiếng Cuốc gọi..rồi dòng nước cạn trơ bùn, cánh sen phai ngửa đài ngạo nghễ...Thêm một dải lụa vàng huyền ảo quấn sợi khói lam bay nằng nặng nỗi quê vắng lặng.
Hình ảnh này buộc thêm cái đẹp cho hình ảnh tới..để rồi tất cả xoáy theo một chữ “tàn” hốt hoảng. Nghệ thuật thơ Yết Hậu là ở chữ cuối, kết thơ như anh là đã thành công.
Bộ vần “an” vướng
víu lòng người, gợi cảm giác
“Dẫu lìa
ngó ý còn vương tơ lòng”(Nguyễn Du)
Thơ anh mang đến bao nhiêu cảm xúc cho chúng ta nhưng cũng là hụt hẫng khi chứng kiến mãnh liệt quá trình của sự điêu tàn thiên nhiên. Trời đất còn vậy huống chi con người-sinh linh bé bỏng nhạy cảm chúng ta.
Một nỗi niềm trước mắt nhưng đâu chỉ là một đìa sen cạn. Ẩn sâu nỗi lòng người thơ đau đáu chắc không ngoài nhân sinh, thế cuộc
Nghe thơ anh LĐM giữa một chiều Hạ đang dần tàn như nghe tiếng Cuốc day dứt tìm quê kiếm Nước.
Thơ anh mang đến bao nhiêu cảm xúc cho chúng ta nhưng cũng là hụt hẫng khi chứng kiến mãnh liệt quá trình của sự điêu tàn thiên nhiên. Trời đất còn vậy huống chi con người-sinh linh bé bỏng nhạy cảm chúng ta.
Một nỗi niềm trước mắt nhưng đâu chỉ là một đìa sen cạn. Ẩn sâu nỗi lòng người thơ đau đáu chắc không ngoài nhân sinh, thế cuộc
Nghe thơ anh LĐM giữa một chiều Hạ đang dần tàn như nghe tiếng Cuốc day dứt tìm quê kiếm Nước.
Đắng lòng cùng bước thơ anh, yêu cùng sự bi thương phai tàn...!
23.7.17
23.7.17
Thư Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*