THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

LỤT

THƠ XƯỚNG HỌA" YẾT HÂU"
Như Thị,Phan Tự Trí,Quỳnh Hoa,Thy Lệ Trang,Như Thu,
Trần Lệ Khánh,NSCanada,Sông Thu,Trần Như Tùng,
Minh Thúy,Lý Đức Quỳnh,Huy Khôi,Lê Sỹ Thu,
Hữu Chánh,Trần Ngộ,Trương Ngọc Thạch,
Hồng Phượng,Công Tân,

Lúa Hậu Biền Kẻ Văn
LỤT
Yết hậu
Mây vái sơn khê lạy cội nguồn,
Đã lầm lỡ bủa nỗi tang thương
Sen hiền chung cảnh dầm đau đớn
Buồn!
Như Thị

BÀI HỌA
THIÊN, NHÂN TAI
Yết hậu
Ngớt mưa là suối đã trơ nguồn,
Tôm cá về đâu giữa xót thương
Cây cối gian lâm vừa húi trọc
Buồn!
Phan Tự Trí

Y ĐỀ
Yết hậu
Nước mắt khóc sen cũng cạn nguồn
Lũ qua rồi để cảnh đau thương
Đắng lòng trông cảnh hoa màu úng

Buồn !
Quỳnh Hoa

KHÔNG ĐỀ
Yết hậu
Tài sản quốc gia đã cạn nguồn
Quê nhà thoi thóp thấy mà thương
Quan ông chỉ biết lo đầy túi
Buồn !
Thy Lệ Trang

AI GIEO...
Yết hậu
Ai gieo chớp bể với mưa nguồn?
Vật vã dân lành khóc thảm thương!
Tan tác hoa màu theo lũ gọi
Buồn!
Như Thu

LỤT
Yết Hậu
Thiên tai khiến thác đổ mưa nguồn.
Đồng ngập lúa chìm thật thảm thương.
Đất lở nhà xiêu bao nỗi khổ.
Buồn !
Trần Lệ Khánh.

LŨ…
Thuỷ Tinh dâng nước tới tận nguồn
Tôm cá dân lành chết thảm thương
Đất nước đành trôi theo cuốn lũ…
Buồn
NS-CANADA

LŨ LỤT
Yết hậu
Xối xả nước tuôn tự thượng nguồn
Trôi màu, ngập ruộng ...quá đau thương !
Dân tình khốn khổ kêu ai thấu
Buồn !
Sông Thu

GỬI VỀ QUÊ MẸ
Yết hậu
Dẫu ở xa xôi vẫn nhớ nguồn
Trị Thiên ruột thịt lụt . sầu , thương
Gửi về quê mẹ nhiều chia sẻ
Buồn !
Trần Như Tùng

BÃO LỤT
“Yết hậu”
Mưa lụt thê lương đổ xuống nguồn
Người dân khốn khổ cảnh đau thương
Miền Trung hứng chịu đời tăm tối
Buồn !
Minh Thúy

BÃO
“Yết hậu”
Bão lộng trào khơi,nước đổ nguồn
Dân lành ngập lụt giữa sầu thương
Nhìn tương lai cuốn theo dòng nước
Buồn !
Lý Đức Quỳnh

 CẢM ĐỀ
Yết hậu
Sen ngộ từ bùn ngẫu mạch nguồn
Hay đâu "thủy tặc"rắc bi thương!?
Ngậm sương,...đài nụ thầm rơi lệ:
Buồn!...
Nguyễn Huy Khôi

LŨ XÓT
Yết hậu
Nước xối tràn giăng phủ bạc nguồn
Đắm chìm cảnh vật gợi tình thương
Phá rừng ,lâm tặc gieo điêu đứng!
Buồn !
Lê Sỹ Thu

BẾN ĐỤC TRONG
Yết hậu
Gái lấy chồng xa phía thương nguồn
Chiều về nhớ mẹ tỏ lòng thương
Ốm đau mưa gió ai người đỡ
Buồn !
Hữu Chánh


NGUỒN
Yết hậu
Nước chảy trăm sông đỗ lại nguồn
Lũ về quê mẹ thật đau thương
Lúa ngô thất bát trôi bò lợn
Buồn....
Trần Ngộ


LỤT
“Yết hậu”
Ai phá rừng xanh xả lũ nguồn
Để người dân lụt sống bi thương
Làm đồng lúa chết nằm tan nát ?
Buồn
Trương Ngọc Thạch

TRĂN TRỞ
“Yết hậu”
Con cháu Rồng, Tiên bám rễ nguồn
Khấn thầm đất Mẹ bớt đau thương
Người dân duyên hải ngoài trăn trở
Buồn !
Hồng Phượng

Y ĐỀ
“Yết hậu”

Nước xỏa tràn đê...hỏi Thượng nguồn..
Thân gầy cây lúa ..thấy mà thương..
Bụng mang ..sắp đẻ ngâm đầy nước...
Buồn....
Nguyễn Công Tân

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

BÌNH THƠ

ĐIÊU TÀN

THƯ HOÀNG BÌNH THƠ
Một thể thơ lạ Yết Hậu ca ngợi vẻ đẹp khi tàn phai được tác giả Lê Đăng Mành gửi tặng chúng ta.

Điêu tàn
Cuốc chiều lên giọng giữa mênh mang
Đìa cạn sen khô ngậm lỡ làng 
Nắng mỏng khói giăng bờ quạnh quẽ
Tàn.!
Cái "điêu tàn" thì rõ là điêu tàn rồi thế mà tại sao nó có thể đẹp đến vậy! Chính là do tình trong đôi mắt tác giả: ngậm ngùi luyến tiếc anh chắt lấy từng nét đẹp đang mờ phai dưới nắng. 
Bắt đầu từ một đìa sen khô, nước cạn hoa phai mà tình ý ngút lỡ làng.Giọng con Cuốc kêu thảm thiết trong hạ tàn nắng mỏng khói vương đôi bờ.. làm tôi cảm nhận hai giọt lệ long lanh trên bờ mi người thơ. 
 Ngập ngừng tình rơi theo nét bút, bức tranh điêu tàn khoắng những vệt mực dài thẫm buốt. Là thơ? Không, đúng hơn là họa. Mà cũng không hẳn là họa, phải gọi chính xác là thơ họa. Điêu tàn của anh LĐM là một tác phẩm song giá trị như thế.

Chẳng vậy mà hình ảnh trong thơ sống động ngời sắc dậy hồn. Tôi phục sự chọn lựa sự vât, ngôn từ và cái cách se thơ của anh mới vương vấn làm sao.
Chắc chắn là trước mặt anh đang có một đóa hoa, đang vang tiếng Cuốc gọi..rồi dòng nước cạn trơ bùn, cánh sen phai ngửa đài ngạo nghễ...Thêm một dải lụa vàng huyền ảo quấn sợi khói lam bay nằng nặng nỗi quê vắng lặng.
Hình ảnh này buộc thêm cái đẹp cho hình ảnh tới..để rồi tất cả xoáy theo một chữ tàn hốt hoảng. Nghệ thuật thơ Yết Hậu là ở chữ cuối, kết thơ như anh là đã thành công. 

Bộ vần an vướng víu lòng người, gợi cảm giác
 Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng(Nguyễn Du)
Thơ anh mang đến bao nhiêu cảm xúc cho chúng ta nhưng cũng là hụt hẫng khi chứng kiến mãnh liệt quá trình của sự điêu tàn thiên nhiên. Trời đất còn vậy huống chi con người-sinh linh bé bỏng nhạy cảm chúng ta.
Một nỗi niềm trước mắt nhưng đâu chỉ là một đìa sen cạn. Ẩn sâu nỗi lòng người thơ đau đáu chắc không ngoài nhân sinh, thế cuộc
Nghe thơ anh LĐM giữa một chiều Hạ đang dần tàn như nghe tiếng Cuốc day dứt tìm quê kiếm Nước.

Đắng lòng cùng bước thơ anh, yêu cùng sự bi thương phai tàn...!
23.7.17
Thư Hoàng

GIAO MÙA

THƠ XƯỚNG HỌA
Như Th,Lệ Khánh Trần, Như Thu,NS-Canada,
Trương Ngọc Thạch,Phan Tự Trí, Trần Như Tùng,
Minh Thúy,Kim Oanh,Huy Khôi "3",Sông Thu,
Hồng Phượng,Hải Rừng,Lý Đức Quỳnh,
GIAO MÙA
Yết hậu
Cuốc chiều lên giọng giữa mênh mang
Đìa cạn sen khô ngậm lỡ làng 
Nắng mỏng khói giăng bờ quạnh quẽ
Tàn.!

Thu bón lầm than giữa đoạn trường
Mùa dầm khốn quẫn với thê lương
Lăm le bão lũ cầm điêu đứng
Thương !

Hạ quăng hừng hực bỏ đi rồi
Tiễn biệt ve rung điệu rã rời
Đường cũ thu lay cành lả tả
Ôi !
BÀI HỌA
CHUYỂN MÙA.
“Yết hậu”
Cuối mùa - nắng Hạ trải mang mang...
Lá úa Sen phai khắp lạch làng.
Vắng bóng thuyền con thường tỉa hái.
Quang !

Cúc nở vàng tươi khắp luống trường
Hương thơm thanh khiết khiến tâm lương.
Thu trao mùa biếc cho lòng thấy...
Vương !

Đông lạnh cành khô lá trụi rồi.
Thân cây dòng nhựa quyện không rời.
Mầm xanh ươm ủ chờ xuân đến...
Hồi !
Trần Lệ Khánh-23-7-2017

MẤT
“Yết hậu”
Mất đất tan nhà khổ nặng mang
Làm sao tìm lại cảnh quê làng
Còn đâu bình lặng ngày xưa đó
Tàn !

Đời người sao lại lắm thê lương
Biết tỏ cùng ai nỗi đoạn trường
Mệnh nước thôi đành theo số phận
Thương !

Người xưa cảnh cũ đã xa rồi
Chua xót lòng đau héo hắt rời
Giọt lệ dâng tràn lên khoé mắt
Ôi !
NS-Canada

HÀNH TRANG XẾP LẠI
“Yết hậu”
Gửi gánh ưu phiền kẽo nặng mang
Trà thơm nhấp cạn mé sau làng
Nầy trăng hãy đến mình tâm sự
Tàn !

Xếp lại hành trang rui dặm trường
Mưa chan gió lạnh vẫn hiền lương
Rừng thông lặng tiếng buồn cơn lũ
Thương !

Lưu luyến gì thêm...đã muộn rồi !
Phù du mộng ảo chóng xa rời !
Thân gầy tứ đại nào vương vấn
Ôi !
Như Thu

CHÁY RỪNG CALI
Yết hậu
Đám cháy bùng lên giữa hỗn mang
Lửa lan nhanh đến tận thôn làng
Rụi thiêu ngàn mẫu rừng, nhà ở
Tan

Lính cứu hỏa mau đến hiện trường
Xông pha chữa cháy, giúp hiền lương
Cư dân bỏ của, lên xe gấp
Thương

Nhà cửa tiêu tan hết cả rồi
Một đời xây dựng, phải xa rời
Ngoái đầu, lửa đỏ hồng màu khói
Ôi!
Trương Ngọc Thạch

DÂNG TIÊN TỔ
 “Yết hậu”
Con dại thôi đành để cái mang
Đừng la đừng thán lệ quy làng
Hổ danh tự cứu không đành chịu:
Tàn !

Ngon ngọt cho con chịu đến trường
Ấp iu nồng đượm với tài lương
Một mai quả kết tròn danh phận:
Thương !

Giây phút vinh quy đã đến rồi !
Làng quê phố thị dễ đâu rời !
Bảng vàng thành đạt dâng tiên tổ:
Ôi !
Phan Tự Trí

GIAO MÙA HẠ THU
Yết hậu
Cuốc chiều thanh thản cái con mang
Lững thững đầm quê phía cuối làng
Sen súng đua tươi chưa chuyển dấu
Tàn .

Bầu bí được mưa thả ngọn trường
Ong vàng bướm nguyệt kiếm thêm lương
Tạo nên cảnh trí cho người mến
Thương .

Thu chờ Hạ tặng lắm vui rồi
Mùa tiếp mùa lên chẳng để rời
Đất nước tưng bừng tươi đẹp quá
Ôi !
Trần Như Tùng

THƯƠNG ANH 
Yết hậu
Binh lửa làm trai nợ nước mang
Một chiều sương phủ khắp quê làng
Người đi giã biệt thời thơ mộng
Tàn!

Áo trận sờn vai kẻ chiến trường
Nằm gai nếm mật chịu thê lương
Hy sinh lay động hồn sông núi
Thương !

Vận nước nổi trôi cảnh thảm ôi
Đành thôi cúi mặt lệ tuôn vời
Thương anh tù tội rừng sâu thẳm
Ôi !
Minh Thuý- Tháng 7-2017

NHIỄU NHƯƠNG
“Yết Hậu”
Tổ Quốc nặng tình vai gánh mang
Từ anh giã biệt chốn thôn làng
Hy sinh tuổi trẻ mong chinh chiến
Tàn!

Xót người lính trận chốn sa trường
Lạnh lẽo núi rừng chỉ ít lương
Đói khổ chẳng màng mong Quốc ấm
Thương!

Hạ lửa bùng lên đất nước rồi
Quê hương nhiễu loạn phải chia rời
Em xa biệt xứ anh tù tội
Ôi!
Kim Oanh

XA QUÊ
Yết hậu
Nỗi niềm ray rứt cứ vương mang
Một buổi ham vui biệt xóm làng
Giữa chốn đô thành, thân vất vưởng
Tàn !

Đớn đau trằn trọc suốt đêm trường
Thất nghiệp nằm nhà không chút lương
Xót mẹ cha già ai phụng dưỡng
Thương !

Quê hương êm ấm đã xa rồi
Tự trách sao ta lại nỡ rời
Hối tiếc bây giờ thì đã muộn
Ôi !
Sông Thu

Y ĐỀ
Yết hậu
Thời khí giao mùa,tiết hỗn mang
Sen khô rũ bóng ngậm ao làng!
Bình minh lãng đãng sương tan giá
TÀN !

Mưa lũ dầm dề nẫu dạ trường
Hàn dân cơ cực...xót tâm lương !
Lành đùm lấy rách đầy ân nghĩa
THƯƠNG!

Hạ trưởng,thu tàng ...đã định rồi ,
Càn khôn hòa hợp khó phân rời
Lòng xuân chan chứa hồn phiêu lãng
ÔI !...
Nguyễn Huy Khôi

NGẪM
Tặng: Kim Oanh!
Yết hậu
Cố Quốc nằm lòng-nghĩa nặng mang
Bấy nay bằn bặt...nhớ Quê Làng!
Loạn ly,... đã tiễn mùa chinh chiến
TAN !

Ai thấu tình ai...lính chiến trường...
Tuổi xanh tận hiến! Dạ hiền lương.
"Nước sông công lính"...đời khôn thấu??? *
THƯƠNG !!!

Họa,phúc,rủi,may...cũng đã rồi,
Quê Hương cách trở-dạ không rời !
Thương đời !...đâu biết đời thương li?...
ÔI !...
Nguyễn Huy Khôi
* "Nước sông công lính" - Tục ngữ


NGHIỆP
Yết hậu
Đã mang lấy nghiệp ,...phải vương mang,
Nể tiếng Dân cho bậc Gi
áo Làng.
Chăm bẵm vườn ươm...đời chẳng thể:
TÀN!

Gắn bó bao năm với mái tường,
Dù đời eo hẹp chuyện lao lương...
"Khuôn vàng, thước ngọc"...Nhiều khi ngẫm:
THƯƠNG!

Đính nghiệp vào thân,mệnh đã rồi,
Suốt đời dan díu, dạ khôn rời
Đêm nằm lắm lúc thầm xao động:
ÔI!...
Nguyễn Huy Khôi

CUỘC ĐỜI
“Yết Hậu”
Cuộc đời đôi lúc thấy hoang mang
Bão táp phong ba quét xóm làng
Lũ lụt bủa vây người ảm đạm
Tàn !

Trong cõi trần gian lắm sở trường
Tài hoa bạc mệnh kém duyên lương
Cao xanh rủ bỏ bao hy vọng
Thương !

Bốn mùa thay lá đã qua rồi
Lật bật năm trôi chẳng muốn rời,
Yêu lắm ngày xưa thời áo trắng
Ôi !
Hồng Phượng

XÓT TÌNH
“Yết Hậu”
Đường quê gánh nặng trĩu vai mang
Duyên phận buồn tênh sống xó làng
Nước chảy thuyền trôi cùng với kiếp
Tàn!

Phượng đỏ ve sầu quạnh mái trường
Người trông bến đợi nặng tư lương
Đời buồn thảm nỗi tình ai xót
Thương!

Quạ kêu năm đáo hết xuân rồi
Quạnh quẻ phòng the dạ rụng rời
Gái lỡ trai già lòng não nuột
Ôi!
Hải Rừng-24/7/2017

VUI ĐỜI VIỄN XỨ
“Yết hậu”
Ôm đồm một thuở bước đa mang
Bỏ lại hồn nhiên ngậm bóng làng
Nắng nhạt chiều phai cùng gió trở
Tàn !

Lữ thứ hàn ôn nỗi viễn trường
Mơ về bản quán tẩm hiền lương
Dòng trôi bọt nước nhân tình ngẫm
Thương !

Cùng vui hiện hữu,ở đây rồi
Chẳng vọng xưa sau,tính bỏ rời
Mở dạ an lòng,buông tiếng nấc:
Ôi !
Lý Đức Quỳnh

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

TRĂNG SAO CÒN HẸN NGÀY VỀ



TRĂNG SAO
CÒN HẸN NGÀY VỀ

Ta từ độ ấy ra đi
Trăng sao
còn hẹn ngày về cố hương
Ngược xuôi dù mấy dặm trường
Cho tình hoa cỏ hồng phương mây hồng. 

Lối xưa
hồn đá rêu phong
Bến xưa
đã tạnh xanh dòng thời gian
Thuở nào cát bụi lầm than
Thuở nào mây nước nỗi mang mang chiều !

Áo vai sờn bóng cô liêu
Đời thăm thẳm mắt
gió hiu hắt lòng
Trăng về ngự đỉnh cô phong
Mây theo lối mộng, sương bồng biển xa.

Thế thì thôi,
cuộc ta bà
Đôi vai nhật nguyệt, gót tà thời gian
Ừ thì thôi,
gió lên ngàn
Gởi hương rừng thẳm cho vàng nụ xuân.

Một mai dừng bước phong vân
Một mai nữa,
khoả dòng nhân ảnh đời
Nhưng ta còn cuộc rong chơi
Qua mùa cổ độ vọng lời tình ca.

Đây vị thảo,
đây kỳ hoa
Tiếng chim thức giọng bên toà khói sương
Mới hay
trong mỗi cung đường
Xanh tình mây nước, quê hương nhiệm mầu.
South Dakota, tháng 7.2017.
MẶC PHƯƠNG TỬ