Thu Ô Lâu
THU VƯƠNG...
“Yết Hậu”
Thơ Mời Họa
Thu về mang chút lạnh mùa đông
Gió chuyển màu mây, tím cả lòng
Tiếng bước chân người...hay lá đổ?
Mong!
Hãy nhấp cùng ta chén đắng này
Đêm tàn- siết chặt lấy vòng tay
Một nghìn năm nữa...xin chờ đợi...
Say!
Làm sao quên được buổi ban đầu
Thơ thẩn ra vào lại nhớ nhau
Lệ bỗng nhạt nhòa, tim buốt giá
Đau !
Mắt môi ngày đó nhạt phai rồi
Phòng vắng âm thầm một bóng côi
Tỉnh giấc đam mê tìm qúa khứ...
Tôi !
Thy Lệ Trang
BÀI HỌA
TỦI SẦU
“Yết Hậu”
Hiên vắng xạc xào ngọn gió đông
Nhớ nhung quay quắt ở trong lòng
Lá rơi...hay bước chân ai tới
Mong !
Rượu mạnh mà sao nhạt thế này
Chỉ vì chẳng phải bậu trao tay
Rót thêm ly nữa...rồi ly nữa...
Say !
Bao lời hẹn ước buổi ban đầu
Và từng kỷ niệm đã trao nhau
Tất cả tan mờ như bọt nước
Đau !
Tình nồng thuở ấy nhạt phai rồi
Tủi sầu bóp nghẹn trái tim côi
Trút giận vào ai cho nhẹ bớt
Tôi !
Sông Thu
CÔ TỊCH!
“Yết
Hậu”
Rét buốt còn lùa ngọn gió đông
Thấy mưa chầu chực quá đau
lòng
Đâu tia nắng ấm hong tình cũ
Mong!
Còn ước gặp nhau giữa chốn này
Giang hồ chẻ rượu chén trao
tay
Hớp sầu sưởi ấm đời cô lữ
Say!
Rã rượi còn đây giấc mộng đầu
Chen bờ ký ức ngỡ còn nhau
Nào hay giải cấu chia đôi ngả
Đau!
Lặng lẽ đìu hiu chất ngất rồi
Đâu còn trăn trở phận đơn côi
Bốn mùa cô tịch thường như thị
Tôi!
Lê
Đăng Mành
GIẢI PHÁ THÀNH SẦU
“Trám Yết Hậu”
Hiên vắng xạc xào ngọn gió đông
Nhớ nhung quay quắt ở trong lòng
Lá rơi...hay bước chân ai tới
Thu đến đêm dài dạ nhớ Mong !
Rượu mạnh mà sao nhạt thế này
Chỉ vì chẳng phải bậu trao tay
Rót thêm ly nữa...rồi ly nữa...
Phố biển sóng vờn ta nhấm Say !
Bao lời hẹn ước buổi ban đầu
Kỷ niệm bạn từng đã trao nhau
Tất cả tan mờ như bọt nước
Ai người thấu hiểu nỗi lòng Đau !
Tình nồng thuở ấy nhạt phai rồi
Bóp nghẹn tủi sầu phận lử côi
Trút giận vào ai cho nhẹ bớt
Hỡi! người đồng cảm hiểu lòng Tôi !
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
VẪN NHỚ
“Yết
Hậu”
Đã trải bao lần cái rét đông
Phất phơ phần số cũng nao lòng
Bao giờ sẽ tới ngày quang đãng ?
Mong !
Vất vả triền miên tại xứ này
Tay trắng rồi thì cũng trắng tay
Rượu mới nhấp môi, sao cảm thấy
Say !
Bỗng dưng lại nhớ mối tình đầu
Bởi chẳng một lần tỏ ý nhau
Yêu chỉ đơn phương, đành đổ vỡ
Đau !
Bao nhiêu tủi hận ngỡ qua rồi
Cay đắng còn vương phận cúc côi
Vẫn nhớ, vẫn thương người phụ bạc
Tôi !
Thục Nguyên
TÌNH SI
“Yết
hậu”
Thầm hỏi người ơi đã mấy đông?
Sao còn ray rứt vấn vương lòng!
Gió vàng hiu hắt… hằng tơ tưởng
Mong!
Thầm hỏi người ơi đã mấy đông?
Sao còn ray rứt vấn vương lòng!
Gió vàng hiu hắt… hằng tơ tưởng
Mong!
Dẫu biết tâm ai thấu dạ này!
Bàng hoàng nghe tiếng nói chia tay!
Đêm khuya lúy túy bên bầu rượu
Say!
Thiết tha thương nhớ mối tình đầu
Bậu hỡi sao người chẳng đợi nhau?
Sóng nước đưa thuyền xa bến vắng
Đau!
Tình si trăm mối vỡ tan rồi!
Chua xót nỗi niềm phận cút côi
Ngủ thiếp…say vùi bên gối mộng.
Tôi!
Như Thu
THU LẮNG
*
Thu đã sắp tàn để chuyển đông
Chuyển màu băng giá tái tê lòng
Chân như lạnh cóng không buồn bước
Thôi có còn gì để đợi mong!
Thu đã sắp tàn để chuyển đông
Chuyển màu băng giá tái tê lòng
Chân như lạnh cóng không buồn bước
Thôi có còn gì để đợi mong!
*
Hãy nhấp cùng ta chén đắng này
Cuộc đời phút cuối trắng đôi tay
Trắng màu mơ ước hồn thanh thản
Trắng mộng hải hồ tỉnh lại say!
Hãy nhấp cùng ta chén đắng này
Cuộc đời phút cuối trắng đôi tay
Trắng màu mơ ước hồn thanh thản
Trắng mộng hải hồ tỉnh lại say!
*
Còn lại gì không giấc mộng đầu
Thì thầm những tiếng đợi chờ nhau
Con tim đã nói lời đồng điệu
Mà tiếng thời gian lại thấm đau!
Còn lại gì không giấc mộng đầu
Thì thầm những tiếng đợi chờ nhau
Con tim đã nói lời đồng điệu
Mà tiếng thời gian lại thấm đau!
*
Năm tháng buồn lê gối mỏi rồi
Chiều tàn nắng nhạt bóng đơn côi
Từng đêm chén rượu say màu ảo
Để cảm lòng sầu một chữ Tôi !
Nguyễn Đắc Thắng
Năm tháng buồn lê gối mỏi rồi
Chiều tàn nắng nhạt bóng đơn côi
Từng đêm chén rượu say màu ảo
Để cảm lòng sầu một chữ Tôi !
Nguyễn Đắc Thắng
NHỚ TÌNH
Tơ sầu lệ thắm buốt ngày đông
Dạ ngóng mây giăng lạnh cả lòng
Nhớ kẻ phương trời mờ cánh nhạn
Mong
Lận đận bao mùa ở chốn này
Lao đao túng bấn khổ liền tay
Chung sầu rỉ rả nâng ly uống
Say
Cầm tay thệ nguyện đẹp duyên đầu
Gắn bó ân cần mãi có nhau
Hẹn ước theo dòng tan nát cả
Đau
Lặng lẽ thời gian tưởng hết rồi
Đâu ngờ tủi phận lại sầu côi
Ngày đông lạnh lẽo sầu muôn lối
Tôi
GM.Nguyễn Đình Diệm
NÓI VỚI THU ĐÔNG
Tơ sầu lệ thắm buốt ngày đông
Dạ ngóng mây giăng lạnh cả lòng
Nhớ kẻ phương trời mờ cánh nhạn
Mong
Lận đận bao mùa ở chốn này
Lao đao túng bấn khổ liền tay
Chung sầu rỉ rả nâng ly uống
Say
Cầm tay thệ nguyện đẹp duyên đầu
Gắn bó ân cần mãi có nhau
Hẹn ước theo dòng tan nát cả
Đau
Lặng lẽ thời gian tưởng hết rồi
Đâu ngờ tủi phận lại sầu côi
Ngày đông lạnh lẽo sầu muôn lối
Tôi
GM.Nguyễn Đình Diệm
Thu đang hớn hở đón chờ đông
Trao việc trời mây rối nỗi
lòng
Từng phút từng giây nhìn
lại ngóng
Mong !
Hãy hứa cùng nhau một
chuyện này
Thương người như thể quý
chân tay.
Bấc may dồn dập nhưng mà
chớ
Say !
Từ từ nhè nhẹ những ngày dầu
Để gió và cây quen biết nhau
Lay đẩy cũng đừng làm chúng
quá
Đau !
Thu đông tình nghĩa đã lâu
rồi
Kẻ trước người sau giúp đứa
côi
Đã chịu nhiều đau . Ai thế
nhỉ ?
Tôi !
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*