THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

THẢNH THƠI !





THẢNH THƠI
Thơ mời họa
Vọc đám lợi danh được mấy người
Thanh nhàn nhã giữa cuộc đầy vơi
Trượng phu bình tĩnh khi xa vận
Hảo hán tịnh yên lúc mất thời
Xin chớ lào xào như sóng bể
Mà nên lẫm liệt tợ sương trời
Mặc đời tang hải không chùn bước
Cho dẫu phai tàn cứ dạo chơi
LêĐăngMành
BÀI HỌA
MẶC!
Đà mang ngũ uẩn kiếp con người
Diễn trọn vai hề chớ để vơi
Lỡ gánh ưu phiền nên vẹn buổi
Dần xa khổ não phải yên thời
Thuyền xao chẳng nệ làn mưa nỡm
Sóng vỗ hề chi bọt biển trời!
Mặc thế nhân tình tang hải cõi
Buông hồn vạn nẻo nỗi niềm chơi./.
27.06.2015
Thích Tín Thuận
TÂM CHÂN

Vào giữa phong ba đáng phận người
Tinh thần sáng suốt chẳng hề vơi
Bàn dân lắm kẻ nghe tùy thế
Thiên hạ mấy ai lại thức thời
Lòng tục nhận chìm ngay mặt đất
Mắt xanh nhìn suốt tận chân trời
Anh hùng đã tiến không lùi bước
Quẳng gánh nữa đường - bỏ cuộc chơi
              Lê Viên Ngọc
AN NHIÊN TỰ TẠI
Phù danh huyễn ảo rã tim người
Mê đắm sắc tình nỏ chịu vơi
Lỏng chỏng thoát bay mờ rễ cội
Lênh đênh ngụp lặn xám cơ thời
Tưởng là trọn vẹn nằm trong lưới
Đâu biết thành hư bởi tại trời
Dốc tửu kim bằng thơ phú ngợi
Mây ngàn hạc nội thỏng mà chơi
DIỆP KIẾM ANH
LƯU LUYẾN …
Chớ mãi băn khoăn sánh với người
Đêm dài tủi phận chẳng hề vơi!
Dù cho tiền bạc nhiều vô số
Nên hiểu trần gian chỉ tạm thời
Nhắc nhở bên lòng xua nghịch cảnh
Hàn huyên cùng bạn ngắm mây trời
Hỏi sao khách trọ còn lưu luyến?
Sẽ có một ngày bỏ cuộc chơi.
Như Thu
GIỮA DÒNG CHƠI
Đồi cao quỹ dữ lấn chen nguời
Gió lạnh xui dồn hạt ấm vơi
Bổi hổi câu hò thương mấy điệu
Bâng khuâng vạt nắng nhớ bao thời
Buồn trông cánh nhạn theo chiều gió
Lặng ngẫm màu son vẽ cảnh trời
Tĩnh tại nhành mai đầu suối nhỏ
Ân cần một nết giữa dòng chơi
Phạm Duy Lương
NHẸ TỰA LÔNG HÔNG
Vinh hoa phú quý để cho người.
Ta nhận thanh bần cứ dạo chơi
Bầu rượu trăng đưa hồn đảo vận
Túi thơ gió cuốn bụi giao thời
Nghĩa tình vẫn ước ôm lòng biển
Trí huệ hằng mơ nhuộm ánh trời
Nhẹ tựa lông hồng nhìn ảo vọng
Dẫu cho tâm sự mãi đầy vơi.
Phan Tự Trí
AN LÒNG
Còn vương giọt lệ buổi xa người
Chưa được vui đầy đã khóc vơi
Góp hết dư âm từ vạn thuở
Gom thành tiếng lặng đến không thời
Cho đau hóa sóng reo đời biển
Và khổ thành mây lượn kiếp trời
Nhẹ gánh vô thường duyên nợ cũ
An lòng trọn sống để tròn chơi !
Lý Đức Quỳnh
VUI CHƠI
Thời buổi ngợm nhiều lại ít người,
Thôi thì mắt nhắm để lòng vơi!
Cũng không tài giỏi nên buông vận.
Chẳng phải cao siêu để lỡ thời.
Đếm thử trên đời bao kẻ sĩ,
Tính chơi dưới thế mấy con trời?
Nghêu ngao xướng họa vui bè bạn.
Cứ tạm xem là sống để chơi!
Nhatthuyh
MẶC KỆ
Xã hội ngay nay có lắm người
Tiền vô như nước chẳng hề vơi
Công danh lợi lộc nhờ thân thế
Phú quí giàu sang cậy một thời
Số khổ số nghèo là cái số
Thiếu ăn thiếu uống bởi ông trời
Ra sao,mặc kệ đừng thương tiếc
Cứ việc an nhàn thú Dao chơi
Nguyễn Thanh Quang
CÂY MUỐN LẶNG
Thượng đế cho nhau hưởng kiếp người
Lúc đầy đầy dặn lúc voi vơi.
Đây khuyên hữu mệnh đừng than thở
Đó dạy vô duyên phải thức thời.
Không hận không tham lời đức Phật
Có làm có hưởng ý ông Trời.
Cây thì muốn lặng xưa nay vẫn
Gió cứ thèm rung bứt lá chơi !
Trần Như Tùng

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

CÓ ĐÁNG KHÓC KHÔNG EM?

 Tristan Đỗ tin rằng U23 Việt Nam (trái) sẽ gặp U23 Thái Lan ở chung kết
CÓ ĐÁNG KHÓC KHÔNG EM?
Tin các báo: Chiều 13/6/2015. U23 Việt Nam thua , Myanmar
Cổ động viên và cầu thủ khóc "như mưa" sau thất bại.

Chỉ vì cầu thủ ta thua một trận Si Gem
Mà nước mắt em ngập khán đài nước bạn
Làm mờ đi những suy tư trên vầng trán
Nước mắt em thừa thải thế sao em?

Còn giọt nào chừa lại ở trong em
Để dành cho những mảnh đời cơ nhở
Vất vưởng lang thang đầu đường xó chợ
Cả cuộc đời chẳng khác một màn đêm

Hay khóc cho các em đến trường ngày hai buổi
Bằng bao ni lông, bằng những chiếc cầu treo
Hay đu dây tử thần qua bên kia suối
Gởi mạng mình cho vách núi cheo leo!

Ước gì một phần nước mắt của em
Dành cho những anh hùng nằm xuống
Để lấy tự do, để giành từ bờ cây thửa ruộng
Mà nắm xương tàn giờ chẳng biết nơi đâu!

Sao em chẳng khóc cho những chiếc tàu đánh cá
Đang lướt êm đềm trên mặt biển quê hương.
Rồi vô cớ bị đâm chìm bởi những con “tàu lạ”
Cho vợ con bơ vơ cạn lệ đêm trường!
Những gì để lại chỉ là ngôi mộ gió
Khói nhang buồn cay mắt đau thương!

Ước gì một phần nước mắt của em
Để khóc cho một dãy sơn hà.
Của tiền nhân tạo bằng xương bằng máu
Nay đã mất rồi núm ruột Hoàng Sa!
Để khóc cho những anh hùng chết trên đất liền, hải đảo
Như bắc biên thùy, như ở Gạc Ma!

Em khóc chi một trận thua bong đá
Thắng chưa hẳn vinh, bại chắc chi đã nhục
Là trò chơi có gì đâu vinh,  nhục?
Tổ quốc mất, còn mới vinh.  nhục em ơi!

Kha Tiệm Ly

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

MỘNG GIANG HỒ-HÁT NÓI!


 

Hát ca trù là một bộ môn nghệ thuật truyền thống ở phía Bắc Việt Nam kết hợp hát cùng một số nhạc cụ dân tộc. Ca trù thịnh hành từ thế kỷ 15, từng là một loại ca trong cung đình và được giới quý tộctrí thức yêu thích. Ca trù là một sự phối hợp nhuần nhuyễn và đỉnh cao giữa thi caâm nhạc
Ngày 1 tháng 10 năm 2009, tại kỳ họp lần thứ 4 của Ủy ban liên chính phủ Công ước UNESCO Bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể (từ ngày 28 tháng 9 tới ngày 2 tháng 10 năm 2009), ca trù đã được công nhận là di sản phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp
Các chuyên gia nghiên cứu đến nay, đa số đã đồng ý cho rằng Ca trù dưới hình thức ngày nay đã bắt đầu có từ thời nhà Lê (thế kỷ XV) sau khi cây đàn đáy do Đinh Lễ sáng chế ra.
Ca trù là dạng nghệ thuật biểu diễn dùng nhiều thể văn chương như thể phú, thể truyện, thể ngâm, nhưng thể văn chương phổ biến nhất là hát nói.
Hát nói xuất hiện sớm nhưng phải đợi đến đầu thế kỷ thứ 19 mới có những tác phẩm lưu truyền đến nay như các tác phẩm của Nguyễn Công Trứ, Cao Bá Quát.

MỘNG GIANG HỒ!
          (  Hát nói"mưỡu đầu và hậu")
Đã từng cưỡi vạt tang bồng
Đâu hay sóng liệm thuyền chòng chành nghiêng

Vui thú yên hà tiên cõi tục
Lòng hăm hở thôi thúc kết muôn miền
Không ngờ chừ vỡ mộng chinh yên
Nên trôi dạt để đảo điên trùm ngất ngưởng

Nếu ý thức mang bao viễn tưởng
Thì  tâm tư chở bấy oan khiên
Nay tiêu dao giữa cuộc điền viên
Cùng trăng gió hằng đêm trau chuốt vận

Khều sao trời nước ghen ôm bờ lẩn thẩn
Vẫy bút nghiên mà thẹn với quan san

      Rượu giang hồ phất chứa chan
      Hắt thềm phiêu bạt chiết tang thương triền
Mơ hồ sương khói như nhiên
                                    Lê Đăng Mành

DUYÊN NỢ !
                “Hát nói” (Đủ khổ mưỡu đầu)
Nhân đã gieo giữa hư không
Đủ duyên là nảy tơ hồng cái chi

Nguyệt lão cứ đành hanh kết chỉ
Ở xa xăm mà buộc sợi tào khang
Để bây chừ xức bức xang bang
Cái hạnh phúc chen khổ đau thêm bải hoải

Đó phận thuyền quyên dòng yểu điệu
Đây tông chánh khí giống ngang tàng
Can chi mà buộc phải đa mang
Làm  cho lủ thị phi xô tọc mạch

Cứ tam tòng gánh tứ đức ỳ ạch
Buồn hắt hiu chinh cổ cũng bâng khuâng
Ai không duyên nợ chàng ràng.
                      Lê Đăng Mành

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

MAY RỦI !

MAY RỦI
BÀI XƯỚNG
Sách hay dẫu nát vẫn thơm lề
May rủi…thây đời cứ mải mê
Nếu chẳng trời khùng mang bão đến
Thì đâu đất hạn nhận mưa về
Bình an đã có qua đau đớn
Hạnh phúc nào không trải tái tê
Ngẫm cuộc phù sinh như tấn kịch
Màn buông ắt rõ mặt vai hề !
Nguyễn Gia Khanh
BÀI HỌA
HỌC ĐẠO!
Học đạo chỉ mong mở được lề
Để vào đời chặn - bớt u mê
Dưỡng lòng hoan hỷ khi đi tới
Nuôi dạ bao dung lúc trở về
Thương kẻ bơ vơ ngoài ngõ lạnh
Xót người vất vưởng giữa đường tê
Tâm thường quán biết dòng sanh tử
Năm uẩn vốn không-chẳng ngại...hề..!
Lê Đăng Mành
PHU THÊ ĐẠO TRỌNG
Dẫu phải giấy hoen giữ lấy lề
Đường đời  như một giấc đam mê
Phương xa nghĩa thiếp luôn chờ đợi
Chốn ở tình quân mãi ngóng về
Tuổi hạc khó nghèo cơn gió lạnh
Xuân thời túng quẫn giọt mưa tê
Ngẫm xem tích cũ lòng rưng lệ
Đạo trọng phu thê Bá Lý Hề
Trần Ngộ
GIỮ LẤY LỀ
Vì chút gia phong giữ lấy lề
Mặc ai hơn thiệt những cuồng mê
Tầng xanh đừng trách chưa mưa lại
Vực thẳm làm sao được gió về
Ráng chịu ba chờ cùng bốn đợi
Kẻo rồi một tỉnh lại mười tê
Chớ coi đời sống như màn rối
Để ánh đèn suông tủi chú hề.
Phan Tự Trí
NHẮN NHỦ
Những phường nghịch đạo cứ toang lề
Ảo tưởng sắc đời khiến lậm mê
Chẳng biết trần gian là tạm để
Nào hay địa phủ mới luôn về
Thành ra cuộc sống đừng câu nệ
Để phải tâm lòng chịu đớn tê
Xã hội dại khôn ào đoạt vế*
Nhằm sai trí thức hóa anh hề
HANSY
*vai vế
ĐƯỜNG CONG
Ngõ hẹp đường cong vẫn có lề
Thơ ngân bạn hữu với trà mê
Kệ thây nắng sạm khi hè tới
Mặc xác trời đen lúc gió về
Đã thấy non cao vùi tuyết trắng
Còn nhìn đất rộng đổi màu tê
Bên đời đóng kịch bao lần nữa
Vẽ mặt bôi son kẻ diễn hề.
TN 23-6-2015
Ngọc Tình
LỜI TỔ DẠY
Con ơi giấy rách hãy lưu lề
Gắng học cho đời thoát cõi mê.
Xem bói cầu may ngăn rủi hứ
Dâng sao tránh rủi liệu may về ?
Tốt rừng cây củi không lo thiếu
Mạnh sức áo quần chẳng rét tê.
Cần kiệm tự mình lời Tổ dạy
Chờ sung Đại Lãn xứng danh hề .
Trần Như Tùng
LẼ THƯỜNG
Giục bước gần, xa vững thói, lề
Yên vào ngõ thẳng, loạn đường mê
Chăm cành phật thủ hương lành tỏa
Giục gió heo may giá lạnh về
Mở  cánh đường mây đời mãi rạng
Ươm vườn quả ngọt dạ nào tê
Dầu cho giữa cuộc xôn xao trải
Một tấm lòng son giữ đạo .....hề
Phạm Duy Lương
NHỚ BÓNG SÔNG HÀN
Là người khởi xướng - núp bên lề
Bỏ cuộc thủy trình lại ngủ mê
Thương lúc băng sông chờ bạn đến
Nhớ khi nghiêng nón đón ai về
Trăng rằm tháng Tám soi bờ mộng
Bóng liễu sông Hàn rủ bến tê
Đà Nẵng chạnh niềm xưa – gẫm lại
Gian nan thuở ấy chẳng chi hề !
Lê Viên Ngọc 
VÒNG ĐỜI
Dẫu biết đường quanh phải giữ lề
Mà lòng luẩn quẩn giữa đam mê
Ra đi,mỏi ngóng chưa lần đến
Ngoảnh lại,mòn trông chẳng lối về
Khổ đã cuồng quay lên mắt dại
Đau còn rún rẩy đến môi tê
Vin trò hí lộng đời đang diễn
Bấm bụng cười suông nhập cuộc hề !
Lý Đức Quỳnh
ĐN,25/6/2015
QUYẾT CHÍ HỀ
Mờ chữ sách còn quyết giữ lề
Cuộc đời thanh bạch chẳng mô tê
Sống vui sống khỏe luôn cười nói
Thanh thản ung dung mãi nghĩ về
Hạnh phúc gia thanh luôn ước nguyện
Khang trang đường tộc mãi niềm mê
Dân giàu Nước mạnh đời trong sáng
Quyết chí đồng tâm giúp Nước hề
HỒ HÁC HẢI