THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Xướng họa Tưởng niệm lụt 23-10 !



Xướng họa Tưởng niệm lụt 23-10
DỚ LỤT BỰA LÚC
Tháng mười bựa lúc dớ khôông eng
Cái lụt hăm ba* nác chạy queng
Lẩn quẩn xăn cuần ôông lẩy bẩy
Loay hoay túm đáy mụ chèng rèng
Chùm hum con đóc van đau rọt
Láo nháo thằng cu hoét dức neng
Trệt cẹng cấy dôông chừ vẫn khiếp
Trời răng đày đọa mãi dân quèn
Lê Đăng Mành

*Ôông tha mà Bà chẳng tha
Mần cho cấy lụt hai ba tháng mười
BÀI HỌA
RĂNG QUÊN LỤT NỚ
Dớ mãi quên mần răng được eng
Dà trôi ló lút nác vây queng
Ôông lo việc kết xong bè chuối 
Mụ quýnh tay quơ lấy chủi rèng
Gạo hết nghiêng nồi rang nạm bắp
Rọt đau dòm mệ nót khôông neng
Tháng Mười ngày kỵ hăm ba nớ
Khổ nạn dân đen lớp sôống quèn !
28/11/2015-17/10 Ất Mùi
Lão Trương Phương Ngữ
LẠT TIẾNG 
Đọc thơ dớ lục hay ghê eng.
Vô chộ răng mà lạ lại queng.
Vài chữ khó ri đành phải tập,
Dăm câu dễ ẹc đã trau rèng.
Ráng mà họa lại cho bui mẹng,
Cố viết mấy lời chớ chỏ neng.
Vẫn biết xa quê lâu lạt tiếng,
Thôi thì loi mót mấy câu quèn.
Hoành Trần
28/11/15
SỐ QUÈN
Lũ lụt năm ni khổ quá eng
Troong dà heo chạy cứ loeng queng 
Trữa cươi nác lút lên trôốc cúi
Trước cựa bùn lem xuốc chủi rèng
Chổng đít thằng cu đòi đủ thứ
Đập khu con bẹp khoóc đau neng
Dàu dàu nỗi khổ ai thương cảm
Chỉ biết ngồi than kiếp số quèn
Phanho     
LỤT THÁNG MƯỜI
Lụt nớ tài chi quên được eng
Mưa gào gió thổi nác bao queng
Cha tui  quờ quạng lo bơng ló
Lưa mạ khẩn trương vớt chủi rèng
Khoai luộc dá hoài thêm mỏi mẹng
Chè xeng nót mãi khiến tê  neng
Trâu heo gà vện tuôn về biển
Trời chẳng thương bao kiếp sôống quèn
Trần Ngộ (kính hoạ )

KHỔ LỤT
Năm tê lụt nậy dớ khôông eng
Ló ướt dà hư nác vỗ queng
Luớ quớ bo quần ôong lắp bắp
Loay quoay  vén áo mệ lèng èng
Lui cui con mụ van cực dọc
Luật quật thằng cha nói khổ reng
Trệt cựa gió vô lùa tốc mái
Trời mần mệt rứa khổ dân quèn
GM.Nguyễn Đình Diệm
Đêm Kinh Hoàng
“Nương vận”
Bồồng con về Mạ tháng xa eng
Súng nổ, cả dà khiếp trốn queng
Lái đại xe cày, Ôông  lập cập
Vơ sơ mắm mói, Mạ chèng rèng
Run run, Mệ Nội mui bầm tím
Hoảng hốt, o mền mặt tái xeng
Dớ lại đêm tê, chừ vẫn lệnh
Trời thương: thoát nạn, đám dân quèn!
NS

GIÀ RỒI ĐỦ CẢ !

GIÀ RỒI ĐỦ CẢ
THƠ MỜI HỌA
Già rồi lặng lẽ giữa đời chơi
Dạo núi thăm sông ngắm biển trời
Sáng biếc thông ru bờ đá thản
Ngày thanh gió hát bến chiều thơi
Buông danh thả lợi trần gian mộng
Ngửa mặt nhìn trăng thế sự cười
Cảm tạ bồ đề khai diệu pháp
Rằng ta đủ cả giữa muôn nơi
GM-Nguyễn Đình Diệm
BÀI HỌA
CƠN MỘNG
Nếu rảnh xin mời bạn đến chơi
Cùng nhau giong ruổi bốn phương trời
Những ngày đối cảnh tâm an lạc
Mấy buổi lên thuyền dạ thảnh thơi
Rèn tính vị tha luôn học hỏi
Thương ai hoạn nạn chẳng chê cười
Cuộc đời ngắn ngủi như cơn mộng
Một chuyến hành trình sắp tới nơi.
Như Thu
SỐNG GIỮA TRẦN GIAN
Sống giữa trần gian tựa cuộc chơi
Thong dong tự tại hiểu cơ trời
Hận thù dứt bỏ thì an lạc
Ái ố ôm đồm chẳng thảnh thơi
Dạ thẳng lòng ngay luôn hạnh phúc
Trí thông tâm nhẹ mãi vui cười
Nắm tay san sẻ tình thân mến
Gieo hạt từ bi khắp mọi nơi...
Nhã MY
BÌNH THƯỜNG TÂM
Lên lão an nhàn cứ dạo chơi
Thung thăng đùa giỡn giữa mây trời
Sáng nhìn sương bủa lòng thanh thản
Chiều ngắm khói lùa dạ thảnh thơi
Bạn mến dịu dàng trong tiếng nói
Người thương đằm thắm ở câu cười
Cho dù cuộc thế luôn thay đổi
Vẫn sống bình thường khắp mọi nơi
Lê Đăng Mành
CON ĐƯỜNG BÁT NHÃ
Gìà rồi cụ cứ việc đi chơi
Dạo núi thăm sông viếng cảnh trời
Ngày xuống thả hồn cho thoải mái
Đêm về níu mộng để nhàn thơi
Trường danh ngồi ngắm bao người khóc
Chợ lợi nằm xem mấy kẻ cười
Bát Nhã soi đường vi diệu pháp
Bồ Đề cứu độ khắp nơi nơi
Trần Ngộ (Kính hoạ )
CỨ CHƠI
Mặc bóng dương tà, lão cứ chơi !
Còn lâu ta mới ghé chầu trời
Tay đưa bút ngọc đang lưu loát
Chân bước thang Bành vẫn thảnh thơi
Huyễn mộng bên đời vai rũ bỏ
Hư danh giữa chợ bụng ôm cười
Nam Tào có gọi xin thư thả
Bởi “ngộ” đang còn bận khắp nơi !
Nguyễn Gia Khanh
GIÀ SỐNG KHẮP NƠI
Vững bước đường đời lắm thú chơi
Ngao du Nam Bắc tận tầng trời
Giang san cẩm tú tình phiêu lãng
Đất nước yêu kiều mộng thảnh thơi
Hệ lụy buông tay ngâm tiếng khóc
Phong trần ngửa mặt bậc tràng cười
Tuổi già vẫn cứ cùng năm tháng
Vác túi ba lô sống khắp nơi
Hải Rừng
28/11/2015
ĐỂ
Lăn lóc chưa tàn vãn cuộc chơi
Hồn thăng thong thả gửi mây trời
Dù ai mai mỉa chê cơi cạn
Riêng tớ tự trào ngợi giếng thơi
Mới đó tựa bò quên nón đội
Giờ đây như nghé sún răng cười
Để cho thế sự tuôn dòng chảy
Xin thấm nhân tình khắp mọi nơi.
Phan Tự Trí – 28/11/2015
CẢM TẠ BẠN THƠ
Già tôi thường chỉ dạo đồng chơi
Đáy giếng tham quan một khoảng trời.
Túi rỗng rau dưa tìm phúc ấm
Chân gầy vần luật tạo an thơi.
Thôn làng đổi mới hoa đua nở
Tâm bút ghi nhanh nét đáng cười.
Cảm tạ bạn thơ mời viết họa
Gà què biết kiếm tứ nao nơi !
Trần Như Tùng
VUI TU ỔI GI À
Thất thập buông tay để rảnh chơi
Mong gì hơn nữa ,cám ơn trời
Cơm rau đạm bạc lòng no đủ
Tâm trí nhẹ nhàng dạ thảnh thơi 
Bè bạn gặp nhau  ôn  khối chuyện
Câu thơ  lạc vận  mỏi  môi cười
Cuộc đời  nhẹ nhỏm như mây trắng
Phiêu lãng bầu trời khắp mọi nơi !
NS
CUỘC VIỄN DU
Thỏa đời cuộc lãm viễn du chơi
Lúc ruổi chân mây,lúc cuối trời
Dốc rượu vung bầu ca thản thảnh
Gom từ vẫy bút viết thanh thơi
Trong say trí quẫn quên dần khóc
Giữa tỉnh lòng vui nhớ mãi cười
Góp bọt làm nên con sóng cưỡi
Cho lòng hà hải đến ngàn nơi…
Lý Đức Quỳnh 30.11.2015

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

TIẾNG KHÓC ĐÊM!

TIẾNG KHÓC ĐÊM!
“Ngũ độ thanh”

Khàn hơi gọi bữa tủi cành đông
Khắc khoải người ơi ! vỗ quặn lòng
Tuổi xõa bơ phờ đau tuế nguyệt
Thân trườn lặng lẽ tủi càn khôn
Thường mơ dải hạ chưng màu thắm
Những tưởng làn xuân rọi sắc nồng
Thảng thốt mồ côi òa vỡ giọng
Đêm ngày rả miệng buốt tầng không!
Lê Đăng Mành
TIẾNG KÊU
“Ngũ độ thanh”
Cành trơ lá rụng buổi tàn đông
Gió thổi đêm về não nuột lòng
Lệ xót dâng trào nơi ngõ hẻm
Hồn bay vỡ mộng chốn càn khôn
Thôi đừng mộng tưởng điều hư ảo
Hãy để tình yêu đượm thắm nồng
Một sớm mai này đời ngã đổ
Tâm thành chắc hẳn gõ trời không
phanho

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

CÙNG PHIÊU VỚI Thơ Anh LĐM !












Hồ Tĩnh Tâm

CÙNG PHIÊU VỚI THƠ ANH LÊ ĐĂNG MÀNH

PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!
Về Huế rủ bụi tang bồng
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!

Lê Đăng Mành

Lời bình Thư Hoàng:
Có rất nhiều sự vật và địa danh được nhắc đến trong thơ. Điều đó cho thấy anh đang viết về quê hương, một chốn thân thương dù đi xa nhưng chưa bao giờ rời khỏi lòng mình.
Huế đẹp như tranh vẽ và mang đầy hồn non nước xưa. Về với Huế ta như đi trong vùng cảm xúc, lặng nghe cỏ cây sông núi thủ thỉ cùng.
Về Huế rủ bụi tang bồng
..............................................
Mượn trầm mặc bước lang thang
Một lữ khách, đứa con xa quê, một trí thức đầy trăn trở khiến cảnh vật Huế càng trở nên hữu tình. Nghe câu thơ anh thả giữa thành nội vàng son mờ phai ai chẳng thắt thẻo đau buồn. 
Nghệ thuật "ve vuốt" trên những địa danh, trên từng kỷ vật...của anh LĐM đã vực dậy quá khứ một xứ sở kinh kỳ tráng lệ.
Quá khứ với hiện tại khiến Huế như một người bị đối xử bất công, hất hủi. "Nàng" ấy từng đẹp kiêu sa, từng phút huy hoàng nhưng "nhan sắc" ấy nay mai một cũ càng!
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mỗi câu, mỗi chữ là một niềm đau buôn buốt nhưng không cay cú thô lỗ mà vẫn mang bản sắc dịu dàng nho nhã của người bản địa. Này đây "nền xã tắc" bám đầy rêu phong không còn ai chăm chút,gìn giữ như xưa. Ngước trông lên chẳng hơn gì một chiếc "cột cờ" chỏng chơ khát thèm "gió trở". Những mũ miện cân đai oai vệ của các triều thần đi chầu thánh chúa, những bảng vàng bia đá, "bến đò", "câu mái đẫy"...về đâu?
Chỉ còn bệ rồng "lặng ngắt như tờ" và sự thất thế của triều đại nho giáo. Giờ những giá trị tích cực cũng hầu như bị phủ nhận lãng quên.Thành nội chỉ còn trong luyến tiếc của những ông đồ già, của những đứa con đã quen bẫm báo lễ nghĩa.
Luyến về một thời đại, nâng niu quá khứ cũng là cái hồn xưa của những người rành về nho giáo, gần gũi với một thời kỳ lều chỏng khoa thi...Đọc thơ anh mà nghe man mác cõi lòng, có chút gì đồng cảm cùng câu thơ Bà Huyện Thanh Quan:
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá, đá chen hoa
............................................................
Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta
Cùng với hàng loạt thán từ, động và tính từ tuyển như "chao ơi","tắt","chợt',"chạm","phơi',"tủi","ngông nghênh","rụng rời"....ý thơ sáng bừng lên mà chất chứa cả chiều sâu, ý nhị như tâm tình dân Huế. 
Không thể phủ nhận chính cách chọn chữ mang đến thành công cho nhiều tên tuổi người làm thơ. Ở đây tôi ngưỡng mộ khả năng đặt để chính xác chúng của anh LĐM khiến thơ anh như khó thể thay thế hơn những gì anh đã trình bày. Nghệ thuật dùng từ tinh tế, gợi cảm nhóm lên thắm đượm rực hồng lửa cảm xúc cho người viết, người xem.
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Còn quá nhiều những ngôn từ hay trong đoạn thơ này mà tôi chưa nhắc hết nhưng các bạn có thể để mắt xem tiếp ở những câu thơ bên dưới.
Sự "bọc lót" "gói mở" cho thấy tác giả mang hồn nhạy cảm và nỗi lòng với Huế trong anh là vô tận da diết. Tôi thích hướng "dìu thơ" đi của anh. Nó vừa nhẹ vừa mới lạ, chừng như anh cũng chỉ vừa mới khám phá ra và mang đến cảm giác nguyên tinh nóng hổi ấy cho bạn đọc.
Huế với những nét đặc trưng của cố đô hoa lệ một thời; nơi có dòng Hương giang với những con đò lững lờ đẹp dáng người con gái Huế.Và không thể thiếu những câu hò trong trẻo đậm đà chất nghệ sỹ. Cứ mường tượng thế khi nghĩ về Huế để rồi chợt đắng lòng khi vắng những nét điểm xuyết trên hoặc còn đấy song đã xơ xác điêu tàn!
................................................
Xin phép cho tôi lướt qua một đoạn dài gồm những câu diễn ý vì bài viết đã khá dài và thêm nữa mời các bạn cứ ngẫm nghĩ đi-tác giả viết rất rõ ràng dễ hiểu nhưng thần thái thơ thì phải đọc 'nguyên bản"mới "chạm' được chất thơ đan quyện và những tứ lạ chặt chẽ.
Tôi cho rằng đây là khổ thơ hay nhất trong bài vì nó không viết bằng cách thông thường mà "lật trở" uyển chuyển thả hồn vào trong vật.
Bài thơ anh viết không để giải trí mà làm "mệt" trí một cách đáng yêu, nỗi tiếc thương trong anh quá sâu sắc lồng với cách diễn đạt "hào hoa"(có lẽ dùng từ "hào hoa" ở đây chưa chính xác lắm nhưng tôi vẫn mạn phép bảo lưu ý kiến này) làm cung bậc thơ đa dạng hơn hẳn.
Cùng đi tới cặp kết để thấy tất cả vỡ òa ra, xót xa ngơ ngẩn:
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!
Những câu thơ như được ghép khít khao bởi tay người thợ khéo. Nhìn xem, nếu tách rời chúng thì ngôn ngữ đó rất bình thường, không hoa mỹ như nhiều nhà thơ hay dùng. Thế mà khi chúng đi cùng nhau, chữ này tôn "dáng' chữ kia và chúng chứa đầy tâm hồn người thơ, không chút sáo rỗng khoa trương.
Thơ anh LĐM là một giếng sâu cho những ai khao khát một miền thơ sâu thẳm. Chất liệu thơ anh xây dựng quá phong phú, lúc rắn lúc mềm, khi bác học, lúc bình dân...đó chính là cái chất thơ của tài năng thật sự.
Khen thơ anh nhiều quá cũng sợ gọi là tâng bốc nhưng quả thật tôi rất hài lòng khi thưởng thức bài thơ này và chắc nhiều người sẽ đồng cảm như tôi. Đây là một bài thơ theo tôi là thuộc hàng nổi trội trong thơ anh LĐM.
Nếu phải có một ý kiến nhỏ về hạn chế trong thơ thì tôi xin góp ý: có quá nhiều địa danh, sự vật mà không phải là dân địa phương thì không tường tận được ý nghĩa và gốc gác của chúng.Như là những " nền Xã Tắc","Văn lâu","Văn Thánh',"Tĩnh Tâm Trì","Thượng tứ","Di Luân Đường"... Giá mà anh kèm theo chú thích thì người ở xa như tôi và các bạn khác sẽ thấy hết được cái hay của nhiều vấn đề anh đặt ra từ những hình tượng, địa danh đó.
Thơ anh LĐM là thơ của trí tuệ pha chút chất thiền nên người đọc sẽ hiểu theo nhiều tầng rộng hẹp khác nhau. Muốn tìm đến cái say thì hãy đọc thơ anh, đọc khi mưa bay, khi gió nổi và rồi tựa cửa nhìn theo chiếc lá vàng bay cảm nhận một người thơ lãng tử ...
23/11/15
Thư Hoàng

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

THANH THẢN !

BÀI XƯỚNG
THANH THẢN
Tuột chân đưa đẩy tới nơi này
Thì hãy chơi đùa chớ quắt quay
Pháp rõ vô thường thôi bịn rịn
Thân nhìn bất tịnh bớt thày lay
Vào đời khốn quẫn cầm chua chát
Nhập cuộc lềnh bềnh ngậm đắng cay
Thanh thản an vui cùng hiện tại
Đi… về, đến… ở  nhẹ như bay.
Lê Đăng Mành
BÀI HỌA
UNG DUNG
Ta cùng nương tạm thế gian này
Phúc phận theo vòng trái đất quay.
Thơ viết tám câu hồn vững dạo
Cơm ăn ba bát gió nào lay.
Xe thuyền cuộc sống pha ngon ngọt
Gừng muối đường đời luyện mặn cay.
Cát bụi hồng trần không vẩn đục
Sáu ngàn ba vạn thoáng mà bay.
Trần Như Tùng
THANH THẢN
Số phận đẩy đưa tới cõi này
Muốn về trái đất chẳng dừng quay
Nhớ nhung con vợ thêm bìu rín
Thương tiếc họ hàng bỏ lắt lay
Nếm trải nồi đời nêm muối mặn
Uống qua lọ thế thít gừng cay
Mốt mai thôi cũng vào thiên cổ
Một thoáng lên trời, nhẹ cánh bay.
Phan Tự Trí
VÔ THƯỜNG
Cơ duyên đưa đến cuộc đời này
Di chuyển theo vòng trái đất quay
Vũ trụ - không gian luôn hiện hữu
Con người - chiếc lá mãi lung lay
Trăm năm cõi thế đầy bi luỵ
Một kiếp trần ai lắm khổ cay
Rồi cũng qua đi như giấc mộng
Khác gì hạt bụi biệt mù bay....
Sông Thu
MỘT CÕI
Tình quê mấy thuở vẫn lòng nầy
Ấp ủ  ngày  về  trí  rối  quay
Trăm nhớ nghìn thương chim mỏi cánh
Ba điều bốn chuyện chí lung lay
Hai nơi cách biệt giây ràng buộc
Một cõi tìm về  giọt  lệ  cay
Đã quyết thôi đừng thêm thắc mắc
Phương trời lúc phải cũng ngừng bay
Hải Rừng
20/11/2015
PHÙ DU
Bằng hữu cùng nhau đến chốn này
Thương thân tứ đại mấy vòng quay!
Bon chen gạt bỏ ngừng tâm động
Hờn giận xa rời mặc gió lay
Thuyền vẫn xuôi buồm dù sóng dữ
Lòng không ghi dạ dẫu lời cay
Thế gian cõi tạm thôi lo lắng
Kiếp sống phù du tựa khói bay…
  Như Thu
MỘNG
Ôi sao già lão chán chưa này
Muốn kéo thời gian cho hết quay
Bởi vẫn còn yêu nên phải níu
Vì chưa hết nợ cố mà lay
Nước thiêng đã uống sao than đắng
Trái cấm xơi rồi lại bảo cay
Nghe nói cảnh Tiên sung sướng lắm
Thôi về nằm ngủ mộng mình bay
Hoành Trần
VỀ LẠI AM THIỀN
Từ dạo xa nhau tới bửa này
Vắng mình lòng dạ nhớ thương quay
Chơi trên phây búc tình phiêu bạt
Bỡn với bóng hình nghĩa nhẹ lay
Bè cứ lộn lèo theo sóng chát
Buồm luôn lảo đảo với mây cay
Trần gian đâu cũng màu đen bạc
Về lại am thiền thả mộng bay !
Trần Ngộ
LỠ NƯƠNG TRẦN MỘNG
Một thoáng phiêu diêu đến chốn này
Ngỡ là thanh tịnh hóa cuồng quay
Vừa hay cuộc thế thường thay đổi
Lại biết lòng người dễ chuyển lay
Tà ác hoài gây nhiều tội lỗi
Thiện lương mãi chuốc lắm chua cay
Thì thôi đã lỡ nương trần mộng
Cũng nếm cho đầy nỗi… hẵng bay!
Nguyễn Gia Khanh
TRỌ Ở NƠI NÀY
Một cõi loanh quanh tạm chốn này
Tìm an thân giữa cuộc triều quay
Vui trăng rọi bóng dòng sông chảy
Giỡn nước chao bờ biển sóng lay
Sớt ái cho lòng thêm mật ngọt
Chia bùi để dạ bớt men cay
Vô thường phối vẽ tranh vân cẩu
Trong mắt nhân tình,chẳng đợi bay !
Lý Đức Quỳnh
THANH NHÀN
Thời cuộc đổi thay đến chốn này
Đời người nghiệt ngã mãi cuồng quay
Hơn thua tranh đấu lòng tham chấp
Thành bại giựt giành dạ lắt lay
Cứ nghĩ trần gian đầy mật ngọt
Nào hay dương thế lắm chua cay
Thanh nhàn hưởng phước thường an lạc
Tri túc nhìn đời…! thoảng  gió bay !
NS
TÙY DUYÊN
Duyên nợ đưa ta đến chốn này
Thuận thời theo thế đất trời quay
Dữ lành sướng khổ đành cam chịu
No đói đau buồn chẳng chuyển lay
Chướng ngại bình tâm xoay chuyển nghiệp
Khốn cùng quyết chí xóa chua cay
Lòng thành phước báo đời an lạc
Đi ở nhẹ nhàng như gió bay
28-11-2015
Lê Văn Thanh
CỨ VẬY
Tình đời của Mẹ gửi ta đây
Cứ vậy sao mà dạ mãi quay
Ác thiện hai đường tùy ý chọn
Dữ lành đôi ngã liệu lòng vay
Mang hình nghiệp quả nên ôm lụy
Gánh bóng nhân duyên phải ngậm cay
Cứ vậy an nhiên tròn tuổi thọ
Thanh lương trúc lặng gió nào lay
GM.Nguyễn Đình Diệm

AN NHIÊN
Ta được sinh ra ở chốn này
Chớ nên ái ngại hoá cuồng quay
Vô thường vạn pháp - thôi vương vấn
Hữu hạn thân này - hết lắt lay
Thế thái từng qua - bao đắng chát
Nhân tình đã trãi - lắm chua cay
Chân như cuộc sống - tâm thường tại
Cõi tạm Ta bà  - sẵn hướng bay ./.
Hồ Trọng Trí