TẾU GIÀ
BÀI XƯỚNG
Nằm buồn nhớ lại cái thằng ta
Chửa biết
thanh xuân đã thấy già
Tán tỉnh
gái trai năm bảy vụ
Kết duyên
chồng vợ chỉ mình bà
Xuống lên
voi, chó vài ba bận
Ngồi đứng
ông, thằng cũng bấy ca
Ngoảnh
lại ngày xưa như ảo ảnh
Bây giờ
thui thủi hết vào, ra.
Bây giờ
thui thủi hết vào, ra
Chữ nghĩa
lem nhem, mắt đã nhoà
Muốn viết
bài thơ, thơ lẩm cẩm
Mong xây cốt truyện, truyện ba hoa
Gặp
người, người gọi chào ông cụ
Ghẹo gái,
gái chê ới lão già
Bà xã đêm
nằm quay mặt lại
Thạch
Sùng tặc lưỡi tiếc thân ta.
Thạch
Sùng tặc lưỡi tiếc thân ta
Diễu cợt
chi nhau tội lắm mà
Mầy mất
gia tài vì không mẻ
Ta bay sự
nghiệp bởi can qua
Thương
câu giấc mộng Nam Kha đó
Ghét
chuyện tang điền thương hải ra
Đêm ngủ
nằm mơ toàn chuyện cũ
Lại buồn,
lại nhớ, lại thương… và… ./.
Châu Thạch
BÀI
HỌA
YÊN THÂN GIÀ
Chuyện đời thôi kệ mặc người ta
Xin hãy đùa chơi kẻo chóng già
Lên núi tung tăng vui với hạc
Xuống sân lững thững ở cùng bà
Giang hồ mòn trí từng bao đợt
Khí phách hao thần đã mấy ca
Thanh thản tựa thềm ôm gió hát
Trăng chờ lãm nguyệt ngậm lời ra
Trăng chờ lãm nguyệt ngậm lời ra
Phả điệu đàn xưa dẫu nhạt nhòa
Chẳng những khát
khao tình xướng họa
Mà còn bịn rịn khúc
ngâm ca
Bật cung gót động
hờn Chung Tử
Trút phách tơ chùng
tủi Bá Nha
Ngất ngưởng một
trời riêng lão bá
Nên đừng để ý của
người ta…
Nên đừng để ý của
người ta
Được thế thì thôi
chớ quá mà
Cảm kẻ cút côi xin chóng
lại
Thương người cô quạnh hãy
mau qua
Còn chăng danh lợi như
tia sét ?
Hay đã băng hà tợ tuyết
hoa !
Bao thuở đành hanh đau tuế
nguyệt
Giờ đây sửa bút –mực
pha...và.. !
Lê Đăng Mành
NAY ĐÃ GIÀ
Trăm năm ngoảnh lại kiếp người ta
Mới đó ngây thơ nay đã già
Mắt biếc ngày nào khoe má thắm
Da nhăn tới lúc gọi lảo bà
Công danh sự nghiệp thôi đành gác
Bè bạn thâm tình nối khúc ca
Yêu ghét họp tan như giấc mộng
Tiền tài may rủi có vào , ra
Tiền tài may rủi có vào ,ra
Tâm đức hiền lương chẳng nhạt nhòa
Xướng họa thơ ca cùng giải trí
Khiêm nhường lời lẽ chớ ba hoa
Miệng cười mặc kẻ kêu bà cụ
Tay nắm cùng ai thỏa phận già
Hạnh phúc vuông tròn vui tuổi hạc
Đua đòi, ân oán chuyện người ta
Đua đòi, ân oán chuyện người ta
Đuơc mất hơn thua cũng vậy mà
Thấm thoát thời gian bay lặng lẽ
Âm thầm giấc mộng cũng trôi qua
Cuộc đời ví tựa như dâu biển
Sớm tối đành hanh sương khói xa
Chớ tiếc tuổi xuân không trở lại
Vui cùng Tuế nguyệt , nước mây …và …
Nhã My
GHẸO GIÀ
Trông người ngẫm nghĩ lại thân ta
Chưa trọn sáu mươi thấy quá già
Thuở trước nai tơ yêu lắm ả
Bây chừ hạc yếu mến mình bà
Sáng lên mở mạng vài ba dạo
Chiều xuống rung đàn mấy lượt ca
Ngày tháng trôi lui rồi lụn tới
Nhớ nhà chẳng có bạc mà ra
Nhớ nhà chẳng có bạc mà ra
Mắt mũi thêm thay cũng tối nhoà
Ngồi đọc bài thơ nhìn lốm đốm
Ngắm từng con chữ thấy sinh hoa
Da nhăn má hóp dường ông lão
Tóc trắng lưng cong giống cụ già
Mụ vợ hồi xuân âm khí vượng
Ta thì dương liệt tiếc cho ta
Ta thì dương liệt tiếc cho ta
Quy luật tự nhiên ấy thế mà
Ai cũng một thời rồi mới lặn
Kẻ đang hạnh ngộ sợ mau qua
Nồi kê chưa chín đừng buông vội
Giấc mộng đã muồi khó gỡ ra
Vẫn biết cuộc đời toàn
huyễn ảo
Thương cho quý bác tội tôi và,,,
Trần Ngộ
TÀN MƠ
Đối diện bên đèn bóng với ta
Ôn xưa còn thẹn với trăng già
Nhiều tơ hiện tại còn không mụ
Lắm mối ngày xưa chán vạn bà
Hối hận thời trai trôi lắm bận
Thờ ơ tuổi cả đắm nhiều ca
Dẫu chừ tất cả thành hư ảo
Vẫn sợ ai nhòm hết ngóng ra.
Vẫn sợ ai nhòm hết ngóng ra.
Vườn xưa ảo não buốt sương nhoà
Còn đâu gót đỏ đàm thơ phú
Mới đó trăng vàng rưới cỏ hoa
Vạn Lịch nghi ngờ, tích chẳng mới
Nàng Mai ân hận, chuyện không già
Thôi đành ôm gối cô đơn vậy
Cũng đã xong rồi một kiếp ta.
Cũng đã xong rồi một kiếp ta.
Ông tơ bà nguyệt giỡn chi mà
Giải oan vui vẻ rồi mau đến
Đổi nghiệp đau buồn sẽ chóng qua
Hạnh phước cuốn mành vời nắng xuống
Đoạn trường rũ sổ rút tên ra
Tài Nhân nấc tiếng tràn ngân sáo (*)
May quá: tàn mơ, vỡ mộng… và… ./.
Phan Tự Trí
(*) Điển Tích Truyện Kiều - Đoạn trường
CÁI NỖI GIÀ
Bảy
mươi tết tới khoác thân ta
Xóm
mạc rồi thêm một lão già.
Lý
thuyết xem chừng thua tướng trẻ
Thực
hành có vẻ kém vua bà.
Nhưng
be thánh thuỷ thì luôn sẵn
Và
khúc nghê thường lại thích ca.
Cái
nết linh tinh từ thưở ấy
Giờ
đây tính hấp lại bung ra.
Giờ
đây tính hấp lại bung ra
Đôi
mắt sao như muốn bớt nhòa.
Phân
biệt rõ hơn xương với nạc
Âm
thầm nghĩ đến nhị trong hoa.
Tuy
nhiên nhận thức vai râu bạc
Đành
phải nghiêm trang phận kẻ già.
Thở
ngắn thở dài chưa hết thở
Ông
xanh chi thế phạt riêng ta.
Ông
xanh chi thế phạt riêng ta
Đầu
óc luôn vương lắm thứ mà
Dạo
trước tràn trề bao bữa đắm
Giờ
đây nuối tiếc những ngày qua.
Ăn
nhiều động ít chân run mãi
Ngủ
ít say nhiều bụng lớn ra.
Đôi
lúc mơ màng ông vải gọi
Bài
thơ khó kết , bút rơi … và …!
Trần Như Tùng
VUI GIÀ
Đôi lần con cháu hỏi đời ta
Từ thuở nằm nôi đến tận già
Học giỏi ngoan hiền nhờ phước mẹ
Đẹp trai vui tính cậy ơn bà
Công danh gặp phải thời binh biến
Sự nghiệp xuôi theo mộng hát ca
Mới biết bại thành do nghiệp dẫn
Cho nên tích đức gắng thêm ra.
Cho nên tích đức gắng thêm ra
Để trí còn nguyên mắt bớt nhòa
Sáng tác Đường thi luôn cẩn thận
Viết câu Lục bát vẫn thăng hoa
Dù kêu ông cụ tâm luôn trẻ
Hay đã tám mươi ý chẳng già
Thanh thản thông dong nào bận bịu
Tháng ngày còn lại khỏe mình ta.
Tháng ngày còn lại khỏe mình ta.
Đạm bạc rau dưa cũng tốt mà
Bè bạn thân thương hay ghé đến
Đồng môn quý mến vẫn thăm qua
Nhân sinh biến hóa sanh rồi diệt
Vũ trụ vô thường hoại sẽ ra
Tiếc nuối khi về nào có được
Chi bằng đừng nghĩ chuyện ta và...
Hoàng Kim
Liên