NHÌN LẠI MÌNH!
THƠ MỜI HỌA
Cuối năm
nhìn lại cái ao đời
Trong đục
lềnh bềnh đã mấy mươi
Hiện tại
còn đang trườn lững thững
Tương lai
chắc sẽ trượt tơi bời
Đêm đan
trăng tẩm màu thanh nhã
Sáng bện
sương dầm sắc nhuận tươi
Đã kết bọt
bèo làm bạn hữu
Nên rều
rác cũng bớt chơi vơi
Lê Đăng Mành
BÀI HỌA
GẪM LẠI ĐỜI
Thế sự miên man, gẫm lại đời
Tự mình, mình đã biết bao mươi…!
Nghe cơn gió loạn bên thềm quạnh
Chừng nỗi tiêu hoang giấc mộng bời.
Vầy cuộc tang thương, xuân vẫn thắm
Trải mùa dâu bể, sắc còn tươi.
Mới hay biển rộng, trời cao ấy,
Lấp chẳng đầy, song tát chẳng vơi.!
Atlanta, cuối đông 2015.
MẶC PHƯƠNG TỬ
ÁNH DƯƠNG TÀ
Dẫu rách lành chi cũng một đời
Trầm luân cho đủ cuộc mười mươi
Đà toan bỏ lại con thuyền nát
Vẫn gượng chèo theo ngọn sóng bời
Dặm thế dù đầy cơn huyễn ảo
Hồn ta đã hết mộng xinh tươi
Bâng khuâng đứng ngoái miền cô tịch
Ngóng ánh dương tà sắp cạn vơi.
Nguyễn Gia Khanh
Nguyễn Gia Khanh
TUỔI SÁU MƯƠI
Bao năm lăn lộn giữa đường đời
Ngót nghét nay tròn tuổi sáu mươi
Sự nghiệp đang còn bao lận đận
Công danh cứ mãi chuyện bời bời
Vần thơ tết đến nghe tao nhã
Nốt nhạc xuân về thấy sáng tươi
Bè bạn gần xa thường đoái tưởng
Tình huynh nghĩa đệ cũng chưa vơi
Trần Ngộ kính hoạ
TRÊN QUÃNG ĐƯỜNG ĐỜI
Ung dung đi nốt quãng đường đời
Trăm chặng, ta qua đã bảy mươi
Nhiều lúc chông gai đâm tủa tủa
Lắm khi giông gió cuốn bời bời
Tin yêu khiến bước chân hăm hở
Hy vọng cho lòng dạ thắm tươi
Có bạn tri âm cùng nhịp gót
Niềm vui cuộc sống chẳng hề vơi.
Phương Hà
GIÓ
BỤI…
Ngẫm lại nay ta quá nửa
đời!
Chẳng hoài nuối
tiếc thưở đôi mươi
Thân tâm giữ vững niềm an
lạc
Trí não xua tan mộng rối
bời
Vọng tưởng xa vời nào vướng
bận
Hồng trần ngắn ngủi vẫn
cười tươi
Thiền hành vui bước hồn
thanh thản
Gió bụi trong lòng đã nhẹ
vơi…
Như Thu
CÁM ƠN ĐỜI!
Lại thêm năm nữa tạ ơn đời
Vấn lại thời gian quá bảy mươi
Cuộc sống vuông tròn luôn ước ước
Công danh thành bại cũng bời bời
Trời cho trí óc còn minh mẫn
Bạn tặng vần thơ vẫn thắm tươi
Mặc kệ thế gian nhiều hệ lụy
Tâm an bất chấp chuyện đầy vơi !
NS CANADA
ĐỜI LÀ THẾ
Thế đó! thời
gian của một đời
Còn đâu tìm lại tuổi đôi mươi
Mái đầu tóc trở màu buồn thảm
Thân hạc tâm trơ trí rối bời
Nhớ thuở học trò vươn cánh thắm
Tiếc thời trẻ dại trĩu xuân tươi
Bao năm ngẫm nghĩ lòng điềm tỉnh
Bởi lẽ hữu thường đầy lại vơi
Hải Rừng
30/12/2015
ĐÓNG MỞ
Khép lại dần thôi cánh cửa đời
Thanh hiên bạch nhật rõ mười mươi
Mặc bao đất mối còn dang dở
Thây kệ trời tơ vẫn rối bời
Thấm lạnh trăng vàng loang ánh cợt
Khơi nồng nắng đỏ rắc mầm tươi ?
Thầm mong vũ trụ tràn sinh khí
Mở vớt cho hồn khỏi chới vơi .
Phan Tự Trí 30/12/2015
DAY DỨT KHÔN NGUÔI
Cuối năm còn được ngắm cây đời
Nặng trĩu đôi vai gánh những mươi.
Bên nớ dăm đon vào độ chắc
Bên ni mấy bó hết thời tươi.
Bay lên thuở ấy đầy sung mãn
Bệt xuống giờ đây thật rối bời.
Đôi mắt chưa mờ nên vẫn thấy
Khiến lòng day dứt mãi khôn vơi.
Trần Như Tùng
NGẪM NỖI ĐỜI
Núp dưới lùm tre luẩn quẩn đời
Tập tàng góp lại khổ vài mươi
Chân non lẫm đẫm nào thơ thới
Mắt trẻ loay hoay đã bợt bời
Lớ ngớ ao nhà soi bóng cỗi
Lò thò đất khách dõi hình tươi
Cằn khô sỏi đá quê nghèo buộc
Kiếp phận bao niềm thật khó vơi !
Lý Đức Quỳnh 31.12.2015
NHÌN LẠI MÌNH
Chìm nỗi lao đao giữa cuộc đời
Chiến chinh thiêu rụi mộng đôi mươi
Khốn cùng tôi luyên thêm điềm đạm
Sự thế đa đoan bớt rối bời
Hạnh phúc nào hơn, buồn khổ tận
Ấm nồng biết mấy, nỗi sầu vơi
Cuối chiều ngoảnh lại, qua tăm tối
Sóng gió yên bình, ôi...đẹp tươi !
Lê Văn Thanh
ĐỜI MÌNH
Thọ yểu rồi ra cũng một đời
Chữa hề ao ước sống mười mươi
Đã từng lăn lộn - Thời ly loạn
Nên chẳng âu lo - Buổi rối bời.
Lặng ngắm trăng khuya - Loang ánh bạc
Liếc nhìn nắng sớm - Toả vàng tươi
Tuổi già thanh thản - Vui thơ phú
Quán sát nhân tâm - Ngẫm thế vơi!
Hồ Trọng Trí
Hồ Trọng Trí
NGẪM LẠI ĐỜI MÌNH
Nắng đã phai phôi ngẫm lại đời
Trăm năm từng trãi mấy mười mươi
Dâu kia dầu dãi lòng hì hục
Bể nọ lăng xăng dạ rối bời
Nhật nguyệt bao mùa hồn vẫn thắm
Thu đông mấy bận tánh luôn tươi
Thong dong cánh hạc cùng trời đất
Thoải mái hiên chiều chã cạn vơi
GM.Nguyễn Đình Diệm
NỢ ĐỜI
NỢ ĐỜI
Đã trót vương mang cái nợ đời
Mấy ai toan tính đủ mười mươi
Tương lai rồi đến hồi an lạc
Hiện tại chưa yên cuộc rối bời
Vẫy bút cho hồn lên nét thắm
Phun châu để ngọc nhả vần tươi
Tị hiềm buông bỏ hầu thanh
thản
Nghĩa bạn tình nhà chẳng cạn
vơi
Lão Trương
Phương Ngữ