THÔI TA GIÃ PHỐ TÌM QUÊ,THỎNG TAY BUÔNG BỎ NHIÊU KHÊ LỤY PHIỀN.THÀ VỀ GỐI GIẤC CÔ MIÊN ,TIÊU DAO ĐÙA GIỠN CÕI MIỀN NGUYÊN SƠ!CÁM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Thơ Lê Đăng Mành - Diễn ngâm Minh Trí

                      
THƠ KHÔNG MÙA!

Chiều đã kéo mây về phơi chóp núi
Mà ta còn lầm lũi ở trần gian
Ôm hơn thua để phỏng tay trần trụi
Đâu biết đời tan hợp tợ khói giăng

Hãy để thơ chơi giữa miền thường tại
Tung chân thật thôn tính hết dối gian
Dẫu nghiên lệch mực khô câu rớt vận
Cũng chẳng cầu phủi sạch bụi trầm luân

Hãy để thơ chia với đời khốn khổ
Nghe lũ chà nhức nhối tước thềm thơ
Sông đã toạc còn ném màu ảm đạm
Bởi hận cừu giành giựt giữa dù ô

Để thơ tuôn mặc đông mùa tê tái
Vần nứt tươi roi rói với tháng ngày
Dẫu chiều bủa hắt hiu nhòe mái rạ
Chẳng vọng cầu lấp liếm phía tương lai

Thơ bước thẳng không hít hà luồn cúi
Để tung hê như lủ quỷ yêu ma
Thơ thong dong dù phên bừng tơi tả
Cứ tiêu pha cho hết cuộc yên hà

Cõi thơ xưa hào quang còn rực rỡ
Như Chu Thần Hải Lượng với Bỉnh Khiêm
Vẫn vòi vọi cùng tầng trời Văn hiến
Mà cội ấy- đâu thơ đạo đảo điên ...?

Thơ nuôi tâm như máu nuôi xương thịt
Bồng bềnh trôi nhưng vẫn cứ trạm nhiên
Mùa thì thay, xin thơ luôn phục vị
Cho cảo thơm tỏa mãi nét uyên nguyên!

Lê Đăng Mành

THƠ XƯỚNG HỌA


Phạm Duy Lương, Phan Tự Trí ,Như Thị,
Thục Nguyên,Nguyễn Văn Đắc,Hải Rừng,
Trần Như Tùng,Đào Nguyên Lịch,Hoành Trần

NAM CHÂM ĐIỆN
Cục sắt vô hồn giữa nổi trôi
Nhờ pha tiếp sức phổng lên rồi
Vôn xoay để lõi sinh từ tính
Oát giục cho tôn bám lợi nồi
Thế mạnh trăm trường vây quấn quýt
Nguồn khan một bóng chỏng chơ ngồi
Cầu giao cụ tổng đừng khi sập
Kẻo lại vô hàng rỉ nát thôi !
28 - 11 - 2016
Phạm Duy Lương
BÀI HỌA
GIẺ RÁCH 
Xuất thân từ vải cuối đời trôi
Được gặp Thầy Lương số nổi rồi
Sáng  mửng chưa chi đà rửa bếp
Tối thui không nớ lại lau nồi 
Xà bông sàn gỗ còng lưng xát
Chất tẩy thau nhôm chỏng đít ngồi
Có nát đến mô đừng vội vút
Đang còn ... chớ tưởng, cứ dùng thôi !
Phan Tự Trí – 28-11-2016
CẢM ĐÔNG
Cơ hàn trĩu nặng  gánh mùa trôi
Lạnh lẽo trùm đan khốn khổ rồi…
Cảm bụi đời ăn cầm thiếu đũa
Nhìn cô tử* đói cạo không nồi
Gầm toa rã họng nào nơi xuống
Xó chợ tàn canh chẳng chỗ ngồi
Cám cảnh tình đông dầm não nuột
Tiêu điều quạnh quẽ phải đành thôi
Như Thị
*Người con mồ côi
BUÔNG XUÔI
Như dòng nước bạc lặng lờ trôi
Trôi xuống, trôi lên, lắm nỗi rồi
Tiền đã cạn queo, đành bóp bụng
Gạo còn đâu nữa, phải treo nồi
Cảnh tình khốn khó nên trăn trở
Lòng dạ nôn nao cứ đứng ngồi
Chẳng biết bao giờ qua sóng gió ?
Thôi thì phó mặc lão Trời thôi
Thục Nguyên
THỜI GIAN
Từng giây tích tắc tháng ngày trôi
Hiện tại kề bên quá khứ rồi
Sức trẻ thép tôi nung chí lớn
Gìa nua lửa cạn đỏ quanh nồi
Người khôn phấn đấu không dừng nghỉ
Kẻ dại bi quan đứng với ngồi
Hạnh phúc không là quà biếu tặng
Mồ hôi đánh đổi thế mà thôi!
           Huế, 28/11/2016
 Tâm Trung Nguyễn văn Đắc
ĐỔI CHỖ RỒI!
Thời gian cuống xoáy chẳng ngừng trôi
Biển đảo như chừng đổi chỗ  rồi
Sóng nước môi sinh không cá lưới
Ngư dân công của chẳng cơm nồi
Buồn thiu dõi mắt bà con đứng
Khóc ré chồn chân cháu chắc ngồi
Trời ngó xem ra đành ngoảnh mặt
Thương em muốn ngỏ xót xa thôi!
Hải Rừng
28-11-2016
NAM CHÂM ĐIỆN HÚT
Ngẫm nghĩ cả chiều vẫn chẳng trôi
Chao ôi đèn ống bật kia rồi
Vào bàn nâng bút lời xa giấy
Đến bữa cầm muôi ý giữa nồi.
Sửa lại câu từ hoan hỉ chép
Luận về nghĩa lí thản nhiên ngồi.
Nam châm điện chính là thơ xướng
Hút họa nơi nhau mạnh quá thôi .
Trần Như Tùng
BÔN BA KIẾM SỐNG
Như là nước chảy cuốn bèo trôi
Dầu dãi nắng mưa nếm trải rồi
Làm lụng nhọc nhằn mà cạn túi
Xoay vần vất vả vẫn vơi nồi
Hướng về nguồn cội khi ăn ngủ
Nhớ tới ông cha lúc đứng ngồi
Biền biệt xa quê vì cuộc sống
Buồn sao sớm tối thế này thôi!
Đaò nguyên Lịch

KHÔNG GIA ĐÌNH 
Nước mắt tràn nghiêng rửa má trôi,
Chút cơm dằm muối quá thiu rồi,
Nằm lăn xó chợ thân không áo,
Nép dưới chân cầu bếp thiếu nồi.
Nghe kẻng tựu trường thèm đến đứng,
Thấy thầy lên lớp thích vô ngồi,
Thương thay thằng bé không nhà cửa,
Cảm phận thân gầy quá tội thôi.

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

THƠ XƯỚNG HỌA


Như Thị, Sông Thu, Hải Rừng, Nguyễn Đình Diệm,
Phan Tự Trí,Như Thu,Thy Lệ Trang,
Liêu Đình Tự, Trần Như Tùng,Hoành Trần,Thanh Hòa, NSCANADA,Phạm,Kim Lợi,Hồng Phượng,



MƯA HUẾ
“Vần trắc”
Xối xả mưa dầm đau đất Huế
Mây giăng vần vũ hoài như thể…
Ăn xin rúm ró núp Bà Tuần*
Hành khất chơ vơ nhờ Phủ đệ
Văn Thánh truyền bia khí phách  ôn
Thái hòa độc quyển thanh danh Mệ
Cột cờ chứng kiến ngọn vô thường
Bến ngự lạnh lùng chan ngấn lệ
Như Thị
*Trường Bà Tuần tức là rạp hát Đồng Xuân Lâu
Vị trí cùa nó nằm trên đường Ngã Giữa (sau này là đường Gia Long – Phan Bội Châu thời trước 75), nhìn qua đường là một con hẽm trổ ra đường Huỳnh Thúc Kháng dọc bờ sông Đông ba ( dân Huế quen gọi là đường Hàng Bè vì có nhiều nhà bán lồ ô kết thành bè dưới sông.)
**“Mệ” phát sinh từ thời Chúa Võ Vương Nguyễn Phúc Khoát, xin trích :  “….vì Võ Vương sinh nhiều con trai nhưng khó nuôi, chết sớm, nên dùng cách gọi con gái để ma quỉ khỏi làm hại. Người xưa tin rằng con nít sinh ra, nhất là con trai, nếu xinh xắn mà lại mang tên hay, tên đẹp thì dễ làm cho ma quỉ chú ý, ham thích, mà bắt đi. Vì vậy, phải chê xấu, phải dùng tên xấu để gọi ở nhà, còn tên chính thức chỉ dùng khi trưởng thành. Từ đó trở thành nề nếp, hễ con vua cháu chúa, trai, gái gì cũng gọi là Mệ hết. Ban đầu thì người ta dùng chữ Mệ để gọi con của các ông hoàng bà chúa, và dùng chữ Mụ để gọi con của các Mệ, nhưng về sau thì dễ dãi, muốn gọi Mụ hay Mệ đều được cả.
BÀI HỌA
MƯA XỨ HUẾ
Buồn sao nẫu ruột mùa mưa Huế
Muốn bước chân ra mà chẳng thể
Nhèm nhẹp ngoài sân đất với bùn
Thẫn thờ trên chiếu huynh và đệ
Tay chân rêm nhức khổ Ông Bà
Cổ họng ho khan hành Mụ Mệ
Chỉ ước có ngay ánh mặt trời
Không gian thoát cảnh giăng màn lệ
Sông Thu
NHỚ HUẾ
Kỷ niệm còn hoài nơi xứ Huế
Nào khi nhắc lại sao thương thế...
Thành xưa vẫn đó bóng quen thân
Người cũ tìm mô tình cốt đệ
Bến Ngự chiều buông ngập tấm lòng
Tràng Tiền nước phủ  buồn chân Mệ
Mảnh đời đẹp mãi tuổi bôn ba
Dễ được bồi hồi không nhỏ lệ
Hải Rừng
26-11-2016
KHỔ MƯA DẦM
Mưa dầm mấy bựa sầu người Huế
Gió cuộn mây giăng hoài khổ thế
Sấm nổ rền trời dạ nhớ huynh
Mưa bay rã ruột lòng mong đệ
Trường tiền lặng lẽ đợi người về
Vỹ Dạ âm thầm mơ kẻ ghé
Lắm nổi đường trơn trợt bước chờ
Bao tình ngóng bạn hồn rơi lệ .
GM.Nguyễn Đình Diệm.25.11.2016
NOÁI VÀI TIẾNG HUẾ
“Vần trắc”
Chưa noái đạ cười ôi tiếng Huế
“Mời eng” càng ngọt nao ra thể…
Cháo lòng O Giáp rẻ nhiều huynh
Bánh khoái Bà Ri ngon lắm đệ
Có cá quên nơm tủi khí Giôn
Được  bèo nhớ rá bui lòng Mệ
Uống ăn cúi trốôc nỏ sèm troông
Đầy nốt kêu làng quai đẫm lệ.
Phan Tự Trí – 26-11-2016
THƯƠNG HUẾ
Nghẹn ngào thảm họa ôi thương Huế !
Mạo muội chia phần khi có thể
Cám cảnh mưa tuôn lạnh buốt lòng
Xót xa con khóc u sầu đệ
Đêm buồn ao ước viếng thăm quê
Miếu cổ mơ màng yêu kính Mệ
Khấn nguyện trời xanh chớ dỗi hờn
Rạng đông rực nắng như thường lệ.
Như Thu
MỘT LẦN VỀ THĂM
“Vận trắc - Bát vận đồng âm”
Môt lần cùng bạn ra thăm Huế
Thành phố đâu ngờ buồn đến thế !
Nắng quái mênh mang xót cảnh quê
Khách xa hờ hững đau lòng đệ
Chùa chiền trang điểm mấy cành huê
Lăng tẩm phô trương dăm bóng mệ
Thánh thót tiếng đàn như tỉ tê
Hồn xưa ắt hẳn rưng rưng lệ !
Thy Lệ Trang
KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG
Trời mưa như trút Thừa Thiên Huế
Ảm đạm trời đông hoài chẳng thể..
Đất Bắc xót xa nghĩa Lạc Hồng
Trời Nam đau đáu tình bào đệ
Tiêu điều địch họa xót lòng thầy
Khốn khổ thiên tai đau dạ mệ
Canh cánh niềm thương mãi chẳng vơi
Cầu cho sóng lặng tan dòng lệ.
Liêu Đình Tự
THẤY HUẾ TRONG MƯA
Xa lắc xa lơ chưa đến Huế
Nghe mưa như nước luồn thân thể.
Gửi thăm nhà cửa phố cùng làng
Chia sẻ nỗi lòng huynh với đệ.
Tràn ngập bao nơi lăng mộ Ông ?
Dầm dề mấy chốn con dân Mệ ?
Thương người núp tránh mái Bà Tuần
Bất giác trên tay vương giọt lệ .
Trần Như Tùng
THĂM HUẾ 
Hen lòng là sẽ về thăm Huế.
Tìm lại tuổi thơ khi có thể,
Ghé đến quán xưa nhớ bạn hiền.
Vào thăm chùa cũ thương huynh đệ.
Về làng phải rẻ tới lăng ông,
Lên núi gắng ngang qua mộ mệ.
Còn lắm đình chùa sơn thủy đây?
Không tròn lời hứa đành rơi lệ
Hoành Trần
MƯA DẦM HUẾ
Buồn như trấu cắn mưa dầm Huế
Ngưu, Chức không an, rêm ngọc thể
Thưa thớt thăm nom nghĩa xóm làng
Lơ là qua lại tình huynh đệ
Bùi ngùi Bến Ngự nẫu lòng Ôn
Hiu hắt Đông Ba tê dạ Mệ
Để thoát cơ hàn bão lụt luôn
Xin thôi ròng rã trời tuôn lệ.
Thanh Hòa
HUẾ MƯA HOÀI
Mưa suốt ngày dai dẳng xứ Huế
Qua vai áo thấm tràn cơ thể
Mịt mù phố vắng chạnh buồn lòng
Thăm thẳm đường xa rơi đẫm lệ
Một thuở điện vàng cung thỉnh Vua
Khi mô Thành Nội đón chào Mệ
Chừ đây bóng dáng còn trong mơ
Mưa vẫn lâm râm hoài dạ đệ !
NSCANADA
THĂM HUẾ
Lâu rồi vẫn ước về thăm Huế
Phố cũ , người xưa mà chẳng thể
Khoảng cách phôi pha nghĩa bạn - tôi
Thời gian cản trở tinh huynh - đệ
Kỳ Môn nắng tỏa bóng ngô đồng
Đại Nội gió bay tà áo mệ
An Cựu thuyền xuôi nước lững lờ
Thơ Hàn Mặc Tử còn rơi lệ
Phạm Kim Lợi
MẮT LỆ
Buốt giá mù sương giăng xứ Huế
Trăng non mờ nhạt buồn cô thể
Tâm hồn héo hắt cậy bao huynh
Trí tuệ hao mòn nhờ mấy đệ
Nho giả nghìn năm sáng chói danh
Ngọ Môn vạn kiếp noi gương Mệ
Lợi danh bỗng chốc hóa hư không
Vật chất phút giây thành mắt lệ
Hồng Phượng

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

THƠ XƯỚNG HỌA


Sông Thu, Như Thu, Nguyễn Đình Diệm, Phạm Kim Lợi,
Nguyễn Gia Khanh, Như Thị,Như Thu,Văn Thanh,Thanh Hòa,
Trần Như Tùng, Thy Lệ Trang,Phan Tự Trí,
Nguyễn Văn Đắc,Phạm Duy Lương, Hải Rừng,
Liêu Đình Tự,Thục Nguyên,TVX,
Hữu Hảo,NS-CANADA,Hồ Hắc Hải


CÔ ĐƠN
Biệt mù cánh nhạn, mờ tăm cá
Còn có ai chăng để ngóng chờ ?
Gọi gió, gió đi không trở lại
Hỏi mây, mây cứ mãi làm ngơ
Cuộc đời, hạnh phúc đâu là thật ?
Nỗi nhớ, niềm vui cũng chỉ vờ ?
Một bóng cô đơn trong cõi thế
Con người: hòn đảo nhỏ chơ vơ.
Sông Thu
BÀI HỌA
XIÊU LÒNG
Ngóng bậu quay về cùng lưới cá
Ai ơi có thấu nỗi mong chờ !
Rì rào sóng vỗ thuyền vương vấn
Lặng lẽ canh tàn dạ ngẩn ngơ
Ước sợi tơ hồng sao chẳng nhớ
Nhắc câu loan phụng mãi hay vờ
Người xa ngàn dặm buồn da diết
Một phút xiêu lòng nghĩ vẩn vơ !
Như Thu
GIỌT LỆ TÌNH
Bóng nhạn xa xôi biệt cánh mờ
Canh gà nguyệt lặng dạ mong chờ
Trăng lên trăng lặng bờ hư vọng
Ngày đến ngày đi chốn ảo ngơ
Bến đợi tâm viên hồn ngớ ngẫn
Thuyền mong ý mã trí vu vơ
Tơ đồng vướng phải cung lưu luyến
Giọt lệ tình rơi mãi vật vờ!
GM.Nguyễn Đình Diệm 25.11.2016
THUYỀN NEO BẾN MỘNG
Phẳng lặng sông hồ lơi bóng cá
Thuyền neo bến mộng để mong chờ
Người đi khuất bóng lòng hờ hững
Kẻ lại tàn canh  dạ ngẩn ngơ
Thưở trước hẹn hò sao chẳng nhớ!
Mà nay gặp gỡ lại như vờ !
Đầu môi chót lưỡi trò ma thuật
Ngán ngẩm duyên tinh quá vẩn vơ
Phạm Kim Lợi
ĐÀNH THÔI
Xót cảnh mù khơi tìm bóng cá
Ngùi trông góc bin trĩu mong chờ
Người đi, đi mãi phương trời biệt
Kẻ chuốc, chuốc hoài cuộc tửu ngơ
Giấc điệp trăm năm đà tựa huyễn
Ái ân một kiếp cũng như vờ
Đành thôi giữa bể trầm luân ấy
Sẽ chẳng còn gì để nhận vơ !
Nguyễn Gia Khanh
BẾN CŨ
Người đã nghìn trùng chao bóng cá
Cầm tay dâu bể mãi trông chờ
Nhìn mây lãng đãng sầu hiu quạnh
Thấy nước dập dềnh nhớ ngẩn ngơ
Những ước chia ly còn cách giả
Và mong từ biệt tưởng như vờ
Trăng neo cổ độ màu xao xuyến
Chạnh tiếng gọi đò nghĩ vẩn vơ
Như Thị
BIỂN CHẾT
Miền Trung biển chết, đâu tôm cá
Bến đậu thuyền neo, vỗ sóng chờ
Bãi tm âm thầm làn nước độc
Thuyền khơi ủ rũ cánh buồm ngơ
Dân chài đói khát thêm kham khổ
Quan chức cao sang cứ giả vờ
Hứa hẹn lắm lời như gió thoảng
Dân đen ngắn cổ lại chơ vơ
                 Văn Thanh
BIỂN TÔI ĐÂU ?
Lưới gác thuyền neo tăm bóng cá!
Ngư dân ủ rũ mỏi mong chờ
Thiên tai giáng họa đâu dòm ngó
Nhân hại hoành hành cố giả ngơ!
Lưng chống bão bùng thân tựa đá
Mặt chường sương gió xác như vờ!
Biển kia mạng sống toàn dân tộc
Chẳng phải trò đùa chuyện bá vơ*!
Thanh Hoà
*Bá vơ là nhảm nhí,bá láp
VẪN NGÓNG CHỜ TĂM
Ngồi nhìn bể kiểng không còn cá
Vẫn ngóng chờ tăm mãi cứ chờ.
Nước chẳng lăn tăn phòng lạnh ngắt
Lòng sao trống rỗng mắt lơ ngơ.
Hẹn mai gặp mặt quên theo nhớ
Hứa tối bên nhau thật hóa vờ.
Giữa chợ không mình đâu có vắng
Hoài công vì cách nghĩ vu vơ .
Trần Như Tùng
VẨN VƠ...
Muôn sóng chưa phai màu biển cả
Ngàn mây vẫn tỏ ánh trăng chờ
Em về... tóc xõa bờ e thẹn
Gió đứng...chiều nghiêng bến ngẩn ngơ
Tay vụng... tay cầm...mi bối rối
Tình e...tình vuột...mộng vu vơ
Rưng rưng giòng lệ đêm hò hẹn
Thương lắm...mà sao cứ giả vờ !
Thy Lệ Trang
CHỚ VỘI
Tử Nha bến cũ còn câu cá ?
Thế kỷ bền gan cứ đợi chờ !
Mấy thuở, thế nhân cho gàn rỡ
Tám mươi, đời đạo bảo ngu ngơ
Là đây thừa tướng tường chân giả
Vậy đó thường dân tỏ vịt vờ
Phán xét bình tâm xin chớ vội
Đũa từng cả nắm nhớ đừng vơ.
PHAN TỰ TRÍ – 26-11-2016
LẺ BÓNG
Biền biệt cánh chim cùng bóng cá
Tháng năm vùn vụt mãi trông chờ
Người đi bịn rịn lòng se thắt
Kẻ ở sầu vương dạ ngẩn ngơ
Đáy biển mò kim sao chẳng thấy?
Chân trời tìm nhạn áng mây vờ
Dòng đời khắc khoải bao hoài niệm
Lẻ bóng tâm tư luống vẩn vơ.
Huế, 26/11/2016
Tâm Trung Nguyễn văn Đắc
HỎI ?
Biển bạc đà nao tìm bóng cá !
Rừng xanh lại buốt dõi tâm chờ !
Đường xa nghĩ tới dường như mộng
Xóm cũ trông về há thể ngơ
Ngọn khói dồn mây thành bụi đẫm
Lời ca rót mật hóa hương vờ
Ai gây nên cảnh hoang tàn ấy ,
Vạn bước chân bần trải vất vơ .?
Phạm Duy Lương
TĂM HƠI TRI KỶ
Bao la trời biển người cùng cá
Ta vẫn tìm ngươi hết kiếp chờ
Tri kỷ một đời thương cận ngộ
Ân tình vạn mối xót xa ngơ
Bóng chim bạt gió ngàn phương lộng
Tăm nhạn mờ mây cõi mộng vờ
Hạnh phúc là đây cùng đất đá
Vui buồn cũng chỉ sống vu vơ
Hải Rừng
24-11-2016
BẾN ĐỢI
Bến tình lặng lẽ mờ tôm cá
Lối mộng còn đâu để hẹn chờ
Biền biệt người đi hoài thấp thỏm
Xa xăm kẻ ở mãi ngây ngơ
Lời yêu thất sủng đà tan biến
Cánh nhạn sa cơ đã vật vờ
Một cõi đi về trong quạnh quẽ
Nên lòng cứ nghĩ chuyện vu vơ.
Liêu Đình Tự
CHẲNG  LẼ VƠ…!
Biết hỏi phương nào tìm nhạn,cá
Ngày đêm thờ thẫn khổ tâm chờ
Từ khi vắng bóng hồn phiêu bạt
Và lúc xa người dạ ngẩn ngơ
Gian dối thôi thì e đã rõ
Đau thương âu cũng chỉ là vờ
Nỗi buồn ray rức sao quên được
Giận kẻ phàm phu, chả lẽ vơ…?
TVX
VU VƠ
Đó, đây cách trở xa xôi quá
Sao cứ nôn nao, cứ đợi chờ ?
Chẳng nợ, nhủ lòng thôi ấp ủ
Không duyên, hà cớ mãi ngu ngơ ?
Chi bằng dứt bỏ câu hời hợt
Mà hãy coi như chuyện giả vờ
Nếu vẫn đa đoan sầu lãng mạn
Càng thêm ngán ngẩm nhớ vu vơ
Thục Nguyên
THỜI KHÓ
Xót phận thương thân cô bán cá
Bên bờ quang gánh mãi trông chờ
Sương mai còn đọng tàu chưa cập
Nắng xế ngang sào khách ngó ngơ
Biển độc nghêu sò vùi thối rã
Sông dơ tôm tép nổi như vờ
Rau màu chuyển hướng buôn dăm buổi
Chạy vạy qua ngày cố gắng vơ !
Hữu Hảo
LÊNH ĐÊNH
Môt chiếc thuyền con trên biển cả
Lênh đênh trôi dạt giữa bơ vơ
Mênh mông bát ngát đường vô định
Lờ lững chơi vơi bóng vật vờ
Đêm tới kinh hoàng ai khóc thét
Tàu qua hờ hững họ làm ngơ
Cầu xin phép lạ trên ban xuống
Dẫu biết mong manh cũng đợi chờ !
NS-CANADA
RẠNG RỠ VƠ
Tình cảm đong đầy như nước cả
Gió đưa hơi ấm mãi mong chờ
Mây bay giỡn nắng lòng thanh thản
Sương sớm phủ cây dạ chẳng ngờ
Hứng khởi ái ân càng thắm thiết
Hân hoan đầm ấm thật không vờ
Năm tháng bể dâu bao đổi mới
Nghĩa tình sâu nặng chẳng chơ vơ
27-11-2016- Hồ Hắc Hải